Trương Cố Dương lắc đầu.
"Chưa bắt được, sao đột nhiên nương nương lại hỏi cái này?"
Thực ra ta chỉ thuận miệng hỏi, chắc chắn là chưa bắt được rồi, nếu bắt được, Từ Thịnh có thể rảnh rỗi mà đưa đồ cho ta sao?
E rằng đã vội vàng đi cứu người rồi.
Nhưng thị vệ của cẩu hoàng đế đều vô dụng vậy sao?
Một thích khách bị thương từ năm ngoái đến năm nay, ám sát hai lần, hai lần không thành còn không bị bắt?
Có khi nào kỹ năng thiên phú của thích khách đó đều dồn vào việc chạy trốn không chừng.
Nhắc đến đề tài này rõ ràng tâm trạng Trương Cố Dương có chút u ám.
Nghĩ cũng phải, thích khách nhởn nhơ bên ngoài, có nghĩa là thị vệ vô dụng, một ngày không bắt được thì phải chịu một ngày mắng chửi, theo tính cách vô lương tâm của cẩu hoàng đế, sa thải hoặc xử tử cũng không phải không có khả năng.
Ta cùng thở dài với Trương Cố Dương.
Dù ta cũng không biết mình thở dài vì cái gì, dù sao từ góc độ của ta mà nói, ta mong nữ tráng sĩ đó sớm thành công, để ta có cơ hội thoát khỏi khổ ải.
Trong Vân Hà Cung dù trồng nhiều rau đến đâu, cũng chỉ là một khối trời bằng bàn tay, ta ngốc mới muốn ở đây cả đời.
Nhất là sau khi ra ngoài một chuyến vào lễ hội đèn, lòng ta như bay ra ngoài.
Tiền bối xuyên không mở cửa hàng lẩu, mở phố ăn vặt, mở tiệm phấn son... làm ăn phát đạt, đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trong-bap-cai-o-hau-cung/3729916/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.