Chương trước
Chương sau
Đạo Thiên Tiên Điển.

Đây là công pháp tu luyện của Cố Trường Ca.

Đồng thời cũng là công pháp đệ tử chân truyền Đạo Thiên Tiên Cung mới có tư cách được học, chỉ thẳng tiên vị, là tiền vốn giúp Bất hủ đại giáo trường tồn thế gian.

Không biết bao nhiêu bất hủ đại giáo, vô thượng đạo thống đều thèm muốn không thôi.

Hiện giờ Cố Trường Ca đã tu luyện đến tầng thứ sáu, ở thượng giới trong lứa cùng thế hệ, cũng thuộc những nhân tài kiệt xuất hàng đầu.

Nhưng với thiên phú cường đại của nguyên chủ, cũng kẹt ở giai đoạn này hơn nửa năm, khó có thể đột phá đến tầng tiếp theo.

"Nếu có thể dùng đến giá trị thiên mệnh , vậy tăng công pháp lên tầng tiếp theo, tự nhiên có thể đột phá tu vi."

Ý tưởng của Cố Trường Ca rất đơn giản.

Hắn hiện tại có năm trăm năm mươi điểm giá trị thiên mệnh trong túi.
"Hệ thống, tăng thêm cho ta ."

Ý niệm vừa động Cố Trường Ca cảm nhận được một cỗ khí thanh mát chảy khắp tứ chi .

Đồng thời, trong đầu có một loại cảm giác vừa sâu xa vừa khó hiểu .

Trong đầu hiện lên những kiến thức về Đạo Thiên Tiên Điển, đồng thời hắn cũng ngộ ra được đạo lý sâu xa trong đó.

Sau đó hoàn toàn khống chế được nó.

Giá trị thiên mệnh tụt xuống cực nhanh , tốc độ giảm xuống có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ong!

Rốt cuộc cũng đột phá tầng thứ bảy Đạo Thiên Tiên Điển.

Trong cung điện, giữa bầu trời xuất hiện tiếng lôi âm vang.

Uy áp bàng bạc, bao phủ tứ phương.

Xung quanh đại điện hoàn toàn tĩnh mịch.

Bọn thị vệ phụ trách việc canh gác , trong mắt hiện lên một mảnh kinh sợ.

Hai người quay đầu nhìn một cái, âm thanh phát run.

"Khí tức khi nãy, sao lại kinh khủng như vậy. . ."
"Giống như trong cung điện kia, đang ẩn giấu một đại ma đầu tuyệt thế ."

"Ăn nói cẩn thận, ăn nói cẩn thận, lời này không thể nói ra."

Cả người bọn họ đều toát mồ hôi lạnh ướt đẫm, suýt chút nữa thì ngã xuống đất.

Vị đại nhân tuổi trẻ này, chẳng lẽ đang tu luyện ở đây sao?

Khí tức này thật sự quá đáng sợ đi.

"Đây là thực lực Phong Hầu cảnh sao? Quả nhiên khủng bố như vậy."

Bên trong cung điện, Cố Trường Ca khẽ cười một tiếng, thở ra một hơi.

Không gian trước mắt, lập tức phát ra một loạt âm thanh ù ù ù vô cùng khủng bố.

So với trước kia cường đại hơn rất nhiều, khí tức khủng bố từ hắn trên người trào ra như nước.

Huyết mạch, lục phủ ngũ tạng thậm chí cốt cách, vào lúc này đều có một cảm giác trong suốt lộng lẫy, tựa như vừa trải qua luyện hoá vậy.
Ẩn ẩn đạo uẩn, cùng với ma ý khủng bố, thấm vào tim và xương cốt.

Đột phá tu vi, làm cho rất nhiều thiên phú của Cố Trường Ca cũng tăng thêm một bước.

Thậm chí nhục thân cũng cường đại hơn rất nhiều.

Ma Tâʍ đa͙σ Cốt.

Cái này thực bất phàm a.

Đương nhiên kết hợp với ký ức nguyên chủ hắn có thể thấy được, Ma Tâʍ đa͙σ Cốt có nhắc đến một vị khí vận chi tử khác.

Nga không phải, hẳn là khí vận chi nữ.

Ma tâm chính là bản thân hắn.

Nhưng đạo cốt này thì không phải .

"Xem ra Đạo Thiên Tiên Điển cấp bậc hẳn là rất cao, đột phá một tầng liền hao phí nhiều giá trị thiên mệnh như vậy"

Rất nhanh Cố Trường Ca liền không cười nổi nữa.

Đột phá tu vi là chuyện tốt.

Cảm giác cường đại khống chế hết thảy mọi thứ này đúng là rất kỳ diệu.

Nhưng hơn năm trăm điểm giá trị thiên mệnh chỉ vì khoảnh khắc vừa rồi mà tiêu hao sạch sẽ.

Có thể đoán ra rằng mỗi một tầng Đạo Thiên Tiên Điển có điểm rất cao.

Chỉ thẳng tiên vị, điều này có lẽ không phải chỉ là nói suông.

"Được rồi, dù sao còn có rau hẹ Diệp Trần đang chờ ta cắt, về sau sẽ có rất nhiều giá trị thiên mệnh"

Bất quá rất nhanh Cố Trường Ca cũng không để ý nữa.

Dù sao trước mắt còn có chuyện chờ hắn xử lí.

Diệp Trần, tuy rằng dáng vẻ ngươi nỗ lực tu luyện vô cùng chật vật, nhưng lúc bị ta cắt rau hẹ, thật sự rất đẹp trai a.

. ..

Cùng lúc đó.

Trong địa lao ẩm thấp tối đen của Thái Huyền thánh địa.

Không gian ẩm ướt, không khí có mùi thối , tràn ngập không khí mùi của xác người thối rữa.

Diệp Trần ngồi yên trên mặt đất, hai mắt vô thần, biểu cảm có chút dại ra.

Tu vi hắn bị phong lại, mang theo xiềng xích, từ ngày nhận khuất nhục khủng bố đó hắn vẫn chưa phục hồi tinh thần.

Cho tới nay, trừ ba năm trước đây hắn gặp phải một lần khuất nhục từ vị hôn thê trước.

Hắn chưa bao giờ phải chịu khuất nhục như ngày hôm nay?

Mặc kệ gặp phải khốn cảnh gì, dù vào tuyệt cảnh có thể trở ra, biến nguy thành an.

Nhưng mà hôm nay, tình huống dường như không giống như trước?

"Cố Trường Ca. . ."

Diệp Trần đôi mắt đỏ lên, cơ hồ từ trong cổ họng gằn lên mấy chữ này .

Nghĩ đến kẻ thù luôn tỏ vẻ cao cao tại thượng kia, quan sát hết thảy mọi thứ với biểu cảm lạnh nhạt .

Trong lòng hắn dâng lên một trận uất nghẹn cùng căm phẫn không thôi, căn bản chịu không nổi.

"Tiểu Trần. . ."

Lúc này, trong chiếc nhẫn của Diệp Trần bỗng nhiên truyền đến một đạo thanh âm êm tai dễ nghe.

Diệp Trần sửng sốt, trên mặt hiện lên một tia phẫn nộ, không cam lòng.

"Sư tôn, trước đó ngươi đi đâu vậy? Vì sao lúc ta gọi ngươi, ngươi không đáp lại ta. . ."

Diệp Trần trút toàn bộ sự oán hận trong lòng lên trên người sư tôn của mình.

Kể ra tất cả những thành tựu mà hắn đạt được cho tới ngày hôm nay, ít nhiều liên quan đến vị sư tôn trong nhẫn của hắn.

Nhưng mà chuyện xảy ra trong đại điện hôm nay khiến trái tim Diệp Trần băng giá.

Ngày thường vị sư tôn vô cùng đáng tin cậy , thời khắc mấu chốt lại mai danh ẩn tích.

Nàng chẳng lẽ cũng sợ Cố Trường Ca?

"Tiểu Trần, ngươi nghe ta giải thích, mọi chuyện không phải như ngươi nghĩ."

Từ trong nhẫn xuất hiện một thân ảnh nữ tử hư ảo, trên mặt lộ nụ cười khổ.

Tuy rằng bị Diệp Trần trách cứ như vậy, nhưng nàng cũng không để ý, bởi vì dù sao lỗi một phần cũng là do nàng.

"Lúc ấy có một vị thực lực khủng bố tồn tại, thần niệm bao phủ toàn bộ đại điện, ta hoài nghi đó là người có quan hệ với kẻ đứng sau lưng kẻ thù mà ta thất lạc năm đó, cho nên không dám lộ diện. . ."

Nữ tử trong chiếc nhẫn giải thích một hồi.

Dù sao nàng bây giờ chỉ là một sợi tàn hồn, việc có thể làm thật sự là quá ít.

Không cẩn thận mà bị kẻ thù tìm được, kết cục chính là hồn bay phách tán.

Cho nên không thể không cẩn thận một chút.

Diệp Trần phát tiết một lúc sau, cũng tỉnh táo lại.

Nghe vậy không khỏi mở to hai mắt, có chút khϊếp sợ nói, " trách không được tên Cố Trường Ca kia làm Thái Huyền Thánh Chủ có thái độ như vậy, không ngờ lại đến từ thượng giới?"

Lai lịch của sư tôn, hắn đương nhiên biết một chút, sư tôn từng là một vị cường giả ở thượng giới.

Kết quả bị kẻ thù ám hại, một sợi tàn hồn lưu lạc hạ giới, bám vào bên trên chiếc nhẫn của một người và bị hắn đoạt được.

Nhưng hắn không nghĩ tới Cố Trường Ca có địa vị kinh khủng như vậy.

Diệp Trần không khỏi trầm mặc.

Nhất thời hắn có chút vô lực cùng mờ mịt.

Chẳng lẽ hắn phải từ bỏ Tô Thanh Ca, mặc cho nàng rơi vào hố lửa sao?

Diệp Trần nắm tay thật chặt, rất không cam lòng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.