Ta vẫn ngày ngày bắt mạch cho Chu Hạc, chỉ là giờ thân thể hắn thối rữa, cung nhân đều không muốn hầu hạ nên mỗi lần ta vào phòng bắt mạch, cung nhân đều vui mừng hớn hở ra ngoài hít thở không khí.
"Bệ hạ, trước đó thích khách phái ra đã truyền tin về - ở Đông Hạ quốc không tìm thấy Tống quý phi, nghe nói là đã chết."
Ta ngồi trước giường hắn truyền lời.
"Ý của Hoàng hậu nương nương là, Tống quý phi cũng đã vì nước chịu nhục, sau khi thương nghị với quốc trượng thì quyết định xây lăng mộ hoàng gia cho Tống quý phi ở Đại Chu, dựng mộ y quan, còn về những lời đồn đại thông địch phản quốc đã sớm được các đại thần giao hảo với Tống gia sửa lại án sai."
Chu Hạc nằm trên giường tức giận muốn mắng người nhưng không nói nên lời.
"Nhưng bệ hạ, theo như vi thần biết thì Tống quý phi vẫn chưa chết."
Chu Hạc nghe vậy trợn tròn mắt.
"Bệ hạ chỉ biết vi thần tên là Tống Từ nhưng ngài lại không biết, vi thần từng tên là, Tống, Nguyên, Ý."
Nói xong, ta cười nhìn hắn.
Giờ Chu Hạc đã không nói được nữa, chỉ còn đôi mắt có thể cử động.
"Này, vết bớt này bệ hạ còn nhớ không?" Ta xắn tay áo lên, để lộ vết bớt trên cánh tay.
Chu Hạc thở hổn hển trừng mắt, đương nhiên hắn nhận ra vết bớt này của ta.
Hắn từng khen vết bớt này của ta giống một đóa hoa mẫu đơn.
"Đúng rồi, bệ hạ, chất độc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tro-ve-sau-khi-bi-dang-cho-nuoc-dich/3598904/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.