🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Quân Hoài Lang đương nhiên sẽ không để hắn chở mình suốt chặng đường.
Đoàn người phi nhanh như bay rời khỏi thành Kim Lăng. Trên ngựa xóc nảy, hai người kề sát nhau, hơi thở và hô hấp, tất cả quyện vào nhau.
Lưng của Quân Hoài Lang áp vào ngực Tiết Yến, có thể nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn.
"Tiết Yến ..." trong tiềm thức y muốn trốn, nhưng trốn không được, chỉ vùng vẫy vài lần.
Nhưng lại nghe thấy tiếng rên nhẹ của Tiết Yến.
Lúc này Tiết Yến mới nhận ra rõ ràng bản thân đang tự chuốc khổ.
Vừa rồi hắn kéo Quân Hoài Lang lên ngựa, chỉ là xúc động nhất thời, không hề nghĩ nhiều như vậy. Chẳng qua sau khi ôm Quân Hoài Lang vào lòng, hắn cảm thấy xúc động nhất thời của mình dùng đúng chỗ rồi.
Ôm mùi mộc hương mát lạnh trong vòng tay, Tiết Yến chỉ cảm thấy kỳ kinh bát mạch được đả thông.

Nhưng kế đó, người trong lòng cử động vài cái.
Đúng thật là cử động vài cái, phạm vi cử động cực kỳ nhỏ. Nhưng chỉ một chút ma sát vào thân thể, lại thêm xóc nảy trên ngựa, cũng khiến kinh mạch của hắn tê dại.
Ngay sau đó, huyết khí không thông trong kinh mạch đột ngột thay đổi, như muốn vỡ bờ, dồn hết thảy xuống dưới.
Dù hắn có cố gắng kìm chế nhưng cũng vô ích.
Một thứ gì đó vừa cứng vừa nóng nhô lên sau lưng Quân Hoài Lang.
Theo tiết tấu xóc nảy trên lưng ngựa, cứ va chạm vào lưng Quân Hoài Lang.
Cùng là nam nhân với nhau, y dĩ nhiên biết đó là gì.
Quân Hoài Lang nóng hết cả tai.
"Tiết Yến!" y thấp giọng mắng.
Lúc này, Tiết Yến không thể làm gì để kiềm chế. Cẩm y vệ đang theo sau, chỉ thấy chủ tử chạy xa phía trước đột nhiên kéo ngựa dừng lại.
Đoàn người cũng vội dừng lại.

Chẳng lẽ xảy ra chuyện khẩn cấp? Tình cảnh này chưa từng xảy ra.
Nhất thời thần kinh của mọi người đều căng thẳng, tất cả tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Kế đó, cảnh mà bọn họ trơ mắt nhìn thấy là ...
Chủ tử nhà mình bị đạp xuống ngựa.
Sau khi chủ tử nhà mình ngã xuống ngựa, mọi người mới thấy rõ trên ngựa còn một người khác.
Khoác chiếc áo ngoài xanh da trời, tóc đen như mực buộc phía sau. Bọn họ cũng rất quen thuộc với người này, chỉ cần nhìn bóng lưng như cỏ ngọc lan chi đó liền biết, ngoài vị thế tử điện hạ của nhà Vĩnh Ninh Công, thì không còn ai khác.
Nhất thời, ánh mắt Cẩm y vệ có chút do dự.
Chỉ thấy vị thế tử điện hạ đó cũng xuống ngựa, quay đầu nhỏ giọng nói gì đó với chủ tử nhà mình.
Cụ thể nói gì thì không nghe rõ, nhưng có thể mơ hồ nghe thấy giọng điệu có chút bực tức.

Vị chủ tử này trước giờ vô cùng bình tĩnh, thờ ơ lạnh nhạt, có thể làm y lộ ra dáng vẻ này, hẳn là chủ tử nhà mình đã làm chuyện không biết xấu hổ gì rồi.
Chẳng qua, dù là Hoàng thượng, hiện giờ cũng không tức giận với Tiết Yến như vậy. Chủ tử của bọn họ tính khí rất xấu, hẳn là sẽ tức giận với thế tử điện hạ.
...... nhưng không hề.
Quảng Lăng vương sát phạt quyết đoán, hung tàn ngang ngược mà bọn họ biết giờ đang cúi đầu, đứng trước mặt thế tử điện hạ, bộ dạng nín thinh nhận lỗi.
So với ngày thường là hai người hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, Tiến Bảo thầm nhủ không ổn, vội vàng xuống ngựa, chạy về phía trước.
Tiến Bảo vốn muốn đợi ở đằng xa, đợi chủ tử chịu giáo huấn xong rồi mới tiến lên. Nhưng vừa thấy mình đến, thế tử điện hạ đã lập tức gọi.
"Tiến Bảo công công." y nói "Phiền ngươi chuẩn bị con ngựa khác cho ta."
Tiến Bảo vội vàng đáp vâng.
Trước mặt thế tử điện hạ, vốn không cần trưng cầu ý kiến của chủ tử nhà mình.
Sau đó, Tiến Bảo nghe thế tử điện hạ nói tiếp "Ban ngày ban mặt còn đang ở bên ngoài, sao ngươi có thể càn quấy như vậy ..."
Chủ tử nhà mình lí nhí cãi lại "Chuyện này làm sao kiềm được ..."
"Ngươi ...!"
Tiến Bảo vội giả điếc vọt lẹ.
Tuy nhiên trước khi đi, ánh mắt Tiến Bảo bất giác đảo một vòng thân dưới của chủ tử.
...... ấy chà, nơi đó vẫn chưa được dập nữa kìa.
Lửa bén rừng rực luôn.
Tiến Bảo nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn Cẩm y vệ đang theo sau, dù tất cả vẫn ngồi thẳng lưng, nét mặt vô cảm như hình nộm, nhưng ánh mắt một hồi thì lén nhìn chủ tử, một hồi thì nhìn mình.
Tiến Bảo vội vàng trừng mắt nhìn bọn họ.
Tuy nói miệng của Cẩm y vệ rất kín kẽ, dù có chuyện gì xảy ra thì cũng không cần lo lắng sẽ bị tiết lộ.
Nhưng đám người này bày ra dáng vẻ hóng hớt lại phấn khích như vậy, còn ra thể thống gì nữa!
---------
Tiết Yến không trì hoãn lâu, tiếp tục lên đường.
Trong hoàng thành Trường An, là khung cảnh thái bình an ninh.
Tiết Duẫn Hoằng và các hoàng tử khác vẫn học ở điện Văn Hoa như thường lệ.
Dù bây giờ hắn vẫn chưa làm lễ đội mũ, nhưng hắn đã mười tám tuổi. Hiện tại trong điện Văn Hoa, ngoài hắn, chỉ có Nhị hoàng tử không được phụ hoàng yêu thích, Lục hoàng tử suốt ngày không lo chính sự, cùng với hai vị hoàng tử vừa mới đến học vỡ lòng.
Theo lý mà nói, năm ngoái hắn đã có thể vào triều, nhưng đã bị trì hoãn cho tới bây giờ.
Hắn không làm gì sai, nhưng bây giờ mọi người trong cung đều biết mẫu phi của hắn bị Hoàng thượng ban chết vì tư thông với tiểu quan trong Khâm Thiên Giám.
Vậy hắn có phạm lỗi hay không, cũng không quan trọng nữa.
Hơn một năm bị giam giữ trong thâm cung, tận mắt thấy Tiết Yến lọt vào mắt xanh của phụ hoàng khi mẫu phi hắn qua đời, từng bước lên cao, trở thành hoàng tử đứng đầu trong hậu cung triều đình.
Còn nghĩa mẫu kia ở cung Minh Loan, vốn đã được sủng ái, giờ càng vì Tiết Yến mà thêm vinh sủng.
Trước kia tuy Thục phi nở mày nở mặt, nhưng không có con cái, không chỗ dựa dẫm. Nhưng sau đó, Thục phi được Quảng Lăng vương chống lưng, cả hậu cung không ai dám xem thường.
Mà hiện tại, Thục phi đã thành Thục quý phi.
Chuyện Thục phi mang thai đã truyền khắp hậu cung. Hoàng thượng vui mừng khôn xiết, sắc phong và ban thưởng không ngừng đến cung Minh Loan. Mọi người đều nói ngày sau của Thục quý phi trong mười năm tới đã định sẵn.
Chỉ không biết bào thai đó là trai hay gái. Nếu sinh ra hoàng tử, nói không chừng sau này còn tranh hoàng vị với Quảng Lăng vương.
Nhưng dù là ai, không phải đều là nhi tử của Thục quý phi sao?
Cung nhân không ngừng bàn tán chuyện này, cũng không tránh né Tiết Duẫn Hoằng, thậm chí sau khi bàn tán, còn lén nhìn phản ứng của Tiết Duẫn Hoằng.
Suy cho cùng, trước khi âm mưu của Nghi tiệp dư bại lộ, nổi bật nhất trong cung chính là vị Tứ điện hạ này.
Nhưng Tiết Duẫn Hoằng trước giờ không quan tâm.
Hắn coi như không nghe thấy, vẫn mỗi ngày chăm chỉ học tập, chờ vua Thanh Bình thỉnh thoảng kiểm tra hắn. Khi mọi người bàn tán trước mặt hắn, hắn chỉ cười trừ, thờ ơ lạnh nhạt, như thể hắn chẳng đố kỵ gì cả.
Mọi người không khỏi xì xào bàn tán, vị điện hạ này sao có thể bình tĩnh như vậy? Chẳng lẽ hắn không đếm xỉa đến vị trí Thái tử nữa sao?
Đương nhiên là không.
Ngày thường họ chỉ nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh và chăm chỉ của Tiết Duẫn Hoằng, nhưng lại không biết Tiết Duẫn Hoằng trằn trọc ra sao mỗi đêm.
Hắn từ nhỏ đã được tâng bốc nịnh nọt, mẫu phi dạy hắn nhất định phải tranh thứ tốt nhất, nhưng không được để người khác nhìn ra ý đồ tranh giành.
Thế nên từ nhỏ đến lớn, Tiết Duẫn Hoằng luôn xuất sắc nổi bật trong mọi chuyện, lại bày ra dáng vẻ chẳng quan tâm, che giấu sự nghiệp và danh vọng của mình.
Càng như vậy, hắn càng được vua Thanh Bình yêu thích, càng được nhiều lợi ích.
Từ nhỏ hắn đã biết cách che giấu.
Nhưng bây giờ, hắn từ trên mây rơi xuống vực sâu theo đúng nghĩa đen.
Hắn hoàn toàn không biết chuyện của mẫu phi và tiểu quan ở Khâm Thiên Giám kia, nhưng hắn cũng biết mẫu phi sẽ không có tư tình gì với tiểu quan đó.
Hắn hiểu rõ hơn ai hết mẫu phi thận trọng thế nào, tâm tư đặt ở đâu.
Hắn biết mẫu phi bị hại.
Nhưng đồng thời, hắn cũng không có cách nào khác.
Hắn chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi vì lợi ích toàn cục.
Trong lòng phụ hoàng đã có khúc mắc với mẫu phi, nhưng không có nghĩa hoàn toàn ảnh hưởng đến hắn. Trong lòng phụ hoàng càng khó chịu thì càng không thể quên được đứa nhi tử là hắn đây.
Thế nên, phụ hoàng cố ý lạnh nhạt hắn, không cho hắn vào triều, ngày thường cũng không hỏi han hắn, nhưng cứ cách một khoảng thời gian lại tìm lý do để gặp hắn, kiểm tra bài tập của hắn, tiện thể hỏi hắn một vài câu.
Tiết Duẫn Hoằng biết đây là cơ hội duy nhất để hắn thể hiện.
Vì vậy, hắn chưa từng cầu xin một câu nào cho mẫu phi, cũng như chưa từng than khổ với vua Thanh Bình. Khi vua Thanh Bình hỏi về bài tập, hắn trả lời trôi chảy, hỏi hắn sống ra sao, hắn nói mọi thứ đều ổn.
Ung dung nhàn nhã, không gây phiền phức cho vua Thanh Bình, cũng không tỏ ra oán hận, chỉ đợi vua Thanh Bình cảm thấy áy náy vì giận cá chém thớt.
Quả nhiên, một tháng trước, vua Thanh Bình không kiềm được nữa.
"Chuyện của mẫu phi con, không liên quan đến con." ông nói.
Tiết Duẫn Hoằng biết, tuy vua Thanh Bình nói như vậy, nhưng ông chỉ đang cố thuyết phục bản thân mà thôi.
Không thể xem là thật.
Khi đó, Tiết Duẫn Hoằng đã quỳ gối khấu đầu, nói "Mẫu phi đều một lòng vì nhi thần, mẫu phi quả thật đã sai, nhi thần không còn mặt mũi nào giúp mẫu phi cầu xin phụ hoàng. Nhưng mạng của nhi thần là mẫu phi ban cho, nhi thần thay mẫu phi chuộc lỗi cũng là chuyện đương nhiên, tuyệt không hối hận."
Hắn biết, vua Thanh Bình sẽ chịu kiểu thế này.
Quả nhiên.
Trên mặt vua Thanh Bình lộ ra một chút không đành lòng, sau đó tần suất triệu kiến hắn ngày càng nhiều.
Nhưng sau đó, Thục quý phi có tin vui.
Hắn dĩ nhiên biết, phụ hoàng rất vui mừng và mong chờ. Mẫu phi cũng từng dạy hắn, sủng ái và thương xót của đế vương không thể để thời gian hao mòn, có được rồi thì phải đổi lấy thứ gì đó ngay, đừng mong chân tình của đế vương kéo dài được lâu.
Tiết Duẫn Hoằng cũng cảm thấy như vậy.
Nhưng hắn vẫn im lặng chờ đợi.
Cho tới hôm nay.
Thái giám hầu cận của hắn vẫn luôn thay hắn gửi tin qua lại với Hứa gia. Đến hôm nay, tin tức lại đến.
"Tứ điện hạ, Hứa tướng nói, đội quân của Hứa tướng quân sẽ dừng bên ngoài Trường An trong vài ngày nữa." tiểu thái giám nói "Chỉ là ... binh tới dưới thành không tránh khỏi tạo phản. Hứa tướng nói, bảo người nhất định phải tránh xa chuyện này, tuyệt đối không được dính vào. Bằng không ngày sau kế thừa hoàng vị, sẽ không danh chính ngôn thuận nữa."
Tiết Duẫn Hoằng trầm mặc một lúc.
"Ngoại tổ phụ có nói, sẽ dùng cách gì không?" hắn hỏi.
"Đương nhiên là ..." tiểu thái giám nhìn quanh, đè thấp giọng nói "Bức vua thoái vị."
Tiết Duẫn Hoằng thấp giọng cười.
"Mạo hiểm vậy sao?" hắn nói.
Tiểu thái giám nói "Hứa tướng nói, vì không còn cách nào khác ..."
"Ta có." Tiết Duẫn Hoằng nói.
Tiểu thái giám kinh ngạc nhìn hắn.
Chỉ thấy Tiết Duẫn Hoằng đứng dậy, đi đến bên giường, mở một ngăn tủ ngầm trên tường.
Hắn mở ngăn tủ ngầm, lấy ra một chiếc hộp nhỏ bên trong.
Trong hộp nhỏ là một gói thuốc bột, tan trong nước không để lại dấu vết.
Đây là thứ mà mẫu phi bảo hắn lấy ra từ trong hộp trang điểm của mình trước khi qua đời. Năm đó khi mẫu phi vào cung, tiểu quan vẫn còn là đạo sĩ kia đã tặng để giữ mạng.
Độc này không màu không mùi, không thể kiểm nghiệm được. Tuy không thể đoạt mạng nhưng sẽ khiến cơ thể bại liệt, không nói được, trở thành phế vật chỉ biết thở.
Nếu Trường An loạn, sẽ luôn có vài phần mạo hiểm. Nếu hoàng đế băng hà, triều đình sẽ hỗn loạn, chúng đại thần sẽ phải đẩy Tiết Yến lên ngôi thì mới chịu buông tha.
Nhưng nếu hoàng đế đột nhiên mắc bệnh lạ thì sao?
Thế chỉ đành tìm một hoàng tử tạm thời nắm quyền triều chính.
Tiết Duẫn Hoằng khẽ cười, đưa chiếc hộp cho tiểu thái giám.
"Ta viết một phong thư, ngươi giao cho ngoại tổ phụ." hắn nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.