Năm đó triều đình đánh vào Phái Thành, mẫu thân ta không biết nên chạy trốn thế nào, nhét mấy món đồ trang sức vào lòng ta, ôm ta đến nhà A tỷ.
Nhị thẩm của Tạ tam gia là người mềm lòng, liền dẫn chúng ta chạy trốn.
Sau đó, quân truy đuổi ập đến, nhị tẩu dụ tên cầm đầu vào phòng, đẩy đổ đèn, châm lửa.
Một đám người chúng ta thừa dịp đêm tối đi theo A tỷ chạy trốn, A tỷ có chủ kiến, dẫn chúng ta vòng vèo gian nan hiểm trở mà bình an vô sự len lỏi trong vòng vây của triều đình.
Nhưng nàng quá mệt mỏi, ngày hôm đó, nàng mệt đến mức không khống chế được mà ngủ thiếp đi.
Sau khi nàng bất tỉnh, một đám người liền nghe theo lệnh của mẫu thân ta hành động.
Chỉ một ngày, chúng ta đã bị bao vây.
Lúc đó, mẫu thân ta vừa lau nước mắt vừa nói: "Liễn nhi, mẫu thân vô dụng, mẫu thân không bảo vệ được con."
Bà nhét ta vào lòng A tỷ: "Đi theo A tỷ con mới có thể sống, con còn quá nhỏ, phải nghe lời, nghe lời thì bọn họ mới không bỏ rơi con."
Bà dẫn theo hai người, vừa la hét vừa chạy lên núi, dẫn hết đám quân truy đuổi đi.
A tỷ hôn mê một ngày một đêm, lúc tỉnh lại nhìn ta, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng.
Nhưng nàng vẫn dẫn ta đi, còn có hai đệ đệ của nàng.
Sau đó nữa, chúng ta hội hợp với những người khác.
Một đám trẻ con giả làm ăn mày,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trieu-trieu/3735658/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.