Hoàng đế nheo mắt, lần đầu tiên nghiêm túc xem xét một người. Nữ nhân trước mắt ngày thường cũng thực xinh đẹp, nhất là đôi tròng mắt kia, như hai đoá hoả diễm thiêu đốt tạo thành, làm bừng sáng cả khuôn mặt. Nhan sắc tươi đẹp vô biên mãnh liệt làm càn tiến sâu vào đáy mắt người xem, đẹp đến rung động nhân tâm.
Tại thời điểm hoàng đế xem xét nàng, Tiết Nghiên Tuệ cũng đang lặng lẽ quan sát hắn.
Không phải nhìn vội vàng thoáng qua như trong anh đào yến hôm ấy, cũng không phải lúc hắn phát bệnh đến rối loạn, mà lúc này đây là kỹ càng xem xét.
Ngũ quan như đao khắc tinh xảo lưu loát, mặt như quan ngọc, mắt như lưu quang, mặt dù sắc mặt có chút tái nhợt ốm yếu, cũng không giấu nổi vẻ cương nghị tuấn mỹ, mỹ nam như vậy, dù là Tiết Nghiên Tuệ sống qua hai đời cũng rất hiếm gặp.
Làm cho... nàng nhất thời cảm thấy làm thê tử của hắn cũng không tệ lắm, đây là điểm an ủi duy nhất của Tiết Nghiên Tuệ.
Chưa từng có người dám như vậy trực tiếp nhìn xem hắn, “Lớn mật”. Hoàng đế thấp giọng khiển trách.
Đã bị răn dạy qua Hàn Đạo Huy yên lặng cúi thấp đầu, cố hết sức làm giảm xuống cảm giác tồn tại của chính mình, da mặt già nua khẽ giật, không phải vì Tiết Nghiên Tuệ làm cho kinh động, mà là bị phản ứng của hoàng thượng hù sợ. Như thế không có quy củ dám nhìn thẳng thánh nhan, dĩ nhiên lại răn dạy một câu nhẹ nhàng như vậy? Không phải là nên lôi ra ngoài dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-trao-cuoc-doi-minh-cho-bao-chua/4081698/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.