Hà nhũ mẫu giặt quần áo và quét sân xong, muốn đi tìm tiểu chủ nhân về ăn bữa trưa, đâu ngờ, tìm khắp cả viện lạc, chỉ tìm thấy một đôi giầy.
Nhìn đại thụ kia, lòng nàng nhảy dựng lên.
Xem ra, điều nàng luôn phấp phổng sợ sệt, rốt cuộc đã xảy ra!
Nữ hài tử ưa tĩnh lặng, có thể ở một nơi nhỏ bé ngây ngốc ở đời, nhưng nam hài tử hiếu động, có lí nào lại ở nguyên một chỗ chật hẹp mà không rời đi?
Tùy rằng tiểu chủ nhân so với những đứa trẻ bình thường thì cũng khá tĩnh lặng, nhưng chung quy vẫn là đứa trẻ thích vui đùa.
Đang lo không biết nên làm thế nào cho phải thì tổng quản đến đây. Vừa thấy tổng quản bước vào, nàng liền sáng tỏ!
Chỉ sợ sự tình đã vượt ra ngoài dự đoán!
Mười năm không thấy cái kẻ vô tình vô nghĩa đó, bây giờ có lẽ gặp mặt một lần.
Thấp thỏm không yên theo sát tổng quản, đi đến chỗ hành lang uốn khúc, ngoắt ngoéo.
Đi được hồi lâu, tổng quản đột nhiên lên tiếng: “Nam hài hay nữ hài?”
“Di?” Hà nhũ mẫu sửng sốt, chợt nghĩ đến quần áo được thay đổi trên người Phong Trần Nhi. Không nén được liền bật cười. Vì Phong Trần Nhi mới có mười tuổi, tóc được chia thành hai búi, giống hệt nữ hài tử, cách ăn mặc cũng như vậy, hơn nữa hắn có gương mặt xinh đẹp lạ thường, khó trách bọn họ không phân biệt được hắn là nam hay nữ!
Hừ, vậy mới có thể thấy được tên tiểu tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tran/3247775/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.