Giọt sương trong suốt long lanh trên phiến lá trơn nhẵn khẽ rơi xuống, không khí ban mai mang vẻ tinh khôi lạ kì, hạt sương trong không trung lấp lánh sắc màu.
Một bàn tay trắng noãn vươn ra, lòng bàn tay xinh xắn hứng lấy giọt sương trong suốt đang rơi xuống. Chủ nhân bàn tay nhỏ bé đó vươn đầu lưỡi phấn nộn nhẹ nhàng liếm hạt sương, thưởng thức hương vị trong trẻo của tự nhiên.
Tiếng bước chân dồn dập chạy đến, người vừa tới thở hổn hển, trong tay cầm một chiếc áo da cũ nát.”Tiểu tổ tông, sao ngươi lại dậy sớm như vậy? Trời lạnh, coi chừng rét cóng.”
Chủ nhân bàn tay xinh xắn vừa rồi có dáng người nhỏ nhắn, chỉ cao đến vai người vừa tới thôi, gương mặt non nớt nở một nụ cười yếu ớt với một chút thản nhiên, thuần khiết tựa như sương sớm mai. “Nhũ mẫu, trời rất đẹp, ta liền thức dậy tản bộ một lát.”
Hà nhũ mẫu khoác chiếc áo cũ lên người tiểu nhân nhi (1) , vuốt vuốt đầu hắn, lải nhải trong miệng. “Tản bộ? Với cơ thể thế này? Đừng sinh bệnh với nhũ mẫu là tốt rồi! Ai, phu nhân thật đáng thương qua đời sớm quá, cô gia thì lại là kẻ vô tình vô nghĩa, để tiểu bảo bối của ta sống tại nơi quá tồi tàn này chịu khổ! Ông trời lại bất công, làm cho tiểu bảo bối lớn lên với cơ thể bệnh tật như vậy. Ô ô ô, phu nhân a, người vì sao lại ra đi sớm như vậy?”
Tiểu nhân nhi ngáp dài, mỗi sớm đều nghe nhũ mẫu ca thán một lần, mới đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-tran/3247774/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.