Ta đã từng rất mong phụ mẫu đối tốt với ta như với đệ đệ, hoặc là chỉ cần tốt một chút thôi cũng được.
Nhưng bọn họ luôn đ.ánh ta, m.ắng ta, rồi lại nói với ta rằng: "Ta và mẫu thân cũng yêu con mà, giống như yêu đệ đệ con vậy."
Lúc đầu, ta không thể phân biệt được có giống hay không, cho đến khi ta gặp Tạ Hành.
Chàng ấy nói với ta, "Tiểu Phù Tang à, yêu một người thì sẽ không nỡ làm tổn thương người đó."
Trong sách nói, ăn miếng thì trả miếng.
Họ nói yêu ta, rồi lại đ.ánh ta, m.ắng ta, vậy thì ta sẽ trả lại họ y như thế.
Tạ Hành nói rằng chàng yêu ta, sau đó ôm ta.
Ta cũng sẽ ôm chàng ấy thật chặt.
Ta nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lương Uyển Đồng đang đứng ở cửa nhìn ta với ánh mắt phức tạp.
Ta hỏi nàng ấy: "Làm như thế này có phải rất tàn nhẫn không?"
Nàng ấy lắc đầu, bước đến chỗ ta và ngồi xuống: “Nếu ta là ngươi, ta sẽ ra tay còn ác hơn nữa”.
Thật ra trong lòng ta không thấy tàn nhẫn, để bọn họ chịu nỗi đau mà ta từng chịu, sao có thể coi là tàn nhẫn?
Nhưng ta lại có chút sợ hãi, ta sợ Tạ Hành sẽ cảm thấy như vậy là không tốt.
Nghe ta nói, Lương Uyển Đồng bật cười thành tiếng.
"Thôi thôi ta xin, hắn ấy à, là kẻ cực kỳ thích bênh vực người của mình. Dù bây giờ ngươi có g.iết ba người này đi chăng nữa thì hắn ta cũng có thể thay ngươi che đậy đến cùng, còn muốn khen ngươi một câu "Tang Tang thật là giỏi" - Ngươi có tin không?"
Tất nhiên là ta tin rồi.
Sau chuyện này, ta càng ngày càng nhớ Tạ Hành, muốn đứng trước mặt chàng nói rằng: “Bọn họ ứ.c h.iếp ta như thế nào, ta đều trả lại họ tất cả rồi”.
Sau đó, sẽ nghe chàng ấy khen ta: "Tang Tang thật giỏi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]