Bác sĩ Hiên Viên chở Diệp Hi đến nơi gọi là chỗ nghỉ ngơi tạm thời nhưng cũng hết sức xa hoa, đẹp đẽ. Đó là một ngôi nhà rộng sáu trăm mét vuông với lối bài trí tinh tế mang lại cảm giác vừa thoải mái, vừa thật trang hoàng, lộng lẫy.
Lúc dẫn Diệp Hi vào, bác sĩ Hiên Viên cười khổ, nói: "Đây chỉ là chỗ nghỉ ngơi tạm thời nên thật sự rất đơn sơ."
"Em cảm thấy nơi này rất tốt." Diệp Hi bề ngoài miễn cưỡng duy trì vẻ rụt rè nhưng nội tâm lại đang mở nhạc quẩy tưng bừng.
Rốt cuộc không cần phải thi đi bộ nửa tiếng mới đến được nhà vệ sinh!
Rốt cục mỗi sáng thức giấc không cần cảm thấy như đang ở nơi rừng hoang núi vắng!
Rốt cục trước khi ra khỏi phòng ngủ không cần đau đầu suy nghĩ nên đi hướng nào!
Thực sự là rất sảng cmn khoái!!!
Bác sĩ Hiên Viên thở dài: "Chỉ sợ cậu phải chịu khổ một thời gian rồi."
Diệp Hi vẻ mặt ngoan ngoãn: "Không sao đâu ạ."
Tui nguyện ý mỗi ngày đều được chịu khổ như này, thank you very much.
Hiên Viên bác sĩ rũ mắt nhìn chăm chú tiểu thiếu gia rõ ràng mảnh mai lại cố tỏ ra kiên cường trước mặt, sự thương cảm trong mắt tăng nhanh về lượng đủ để biến đổi về chất (*),một giây sau liền hóa thành yêu thương đong đầy như biển rộng bao la...
Tăng nhanh về lượng đủ để biến đổi về chất (*): Nghiên cứu thêm quy luật lượng - chất của triết học Mác - Lênin để hiểu rõ.
Thiết lập "nam phụ một lời không hợp liền điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thuc-phai-mary-sue/396987/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.