Sau khi Thẩm Hoài An ngồi ở một bên nghe Lục Ngôn Khanh tự thuật cũng không nhịn được phải nhíu mày.
“Vậy hiện giờ sư huynh có thể nhớ tới bản thân rốt cuộc là hài tử nhà ai không?” Hắn hỏi.
Lục Ngôn Khanh lắc lắc đầu.
“Huynh chỉ nhớ đến sự việc ngày ấy, trừ chuyện đó ra thì những chuyện khác vẫn quá mơ hồ.” Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói, “Có thể sự kiện kia kích thích đến huynh cho nên huynh mới quên đi những chuyện đó. Nhưng vì sao hiện tại lại bỗng nhiên nhớ tới?”
Đương nhiên là Thẩm Hoài An cũng không biết nguyên nhân, hắn kiến nghị, “Bằng không chúng ta đi tìm sư tôn nói cho người những chuyện này, có lẽ còn có thể tìm được biện pháp.”
Đối với các đệ tử mà nói, quả thực Ngu Sở chính là sự tồn tại toàn năng. Vô luận bọn họ muốn học cái gì, gặp phải khốn cảnh nào thì chỉ cần đi tìm sư phụ, sư phụ đều có thể hỗ trợ giải quyết.
Lục Ngôn Khanh lại lắc lắc đầu.
“Đây chính là việc của bản thân huynh, huynh không muốn làm phiền sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nặng nề nói, “Lại nói đó đều là chuyện của hai mươi năm trước, giờ nói ra thì có thể như thế nào đây?”
Thẩm Hoài An nghĩ nghĩ, “Vậy sư huynh đi hỏi Lý Thanh Thành một chút xem sao, ở phương diện này thì tiểu tử đó cũng có hiểu biết đấy.”
“Kỳ thật lúc trước đệ ấy cũng có đi tìm huynh.” Lục Ngôn Khanh nói, “Là huynh không muốn biết thân phận của mình.”
“Vì sao?” Thẩm Hoài An nghi hoặc.
“Chuyện đã đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thu-cac-tieu-lao-dai-lam-do-de/361736/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.