Sau khi Thẩm Hoài An ngồi ở một bên nghe Lục Ngôn Khanh tự thuật cũng không nhịn được phải nhíu mày. “Vậy hiện giờ sư huynh có thể nhớ tới bản thân rốt cuộc là hài tử nhà ai không?” Hắn hỏi. Lục Ngôn Khanh lắc lắc đầu. “Huynh chỉ nhớ đến sự việc ngày ấy, trừ chuyện đó ra thì những chuyện khác vẫn quá mơ hồ.” Lục Ngôn Khanh thấp giọng nói, “Có thể sự kiện kia kích thích đến huynh cho nên huynh mới quên đi những chuyện đó. Nhưng vì sao hiện tại lại bỗng nhiên nhớ tới?” Đương nhiên là Thẩm Hoài An cũng không biết nguyên nhân, hắn kiến nghị, “Bằng không chúng ta đi tìm sư tôn nói cho người những chuyện này, có lẽ còn có thể tìm được biện pháp.” Đối với các đệ tử mà nói, quả thực Ngu Sở chính là sự tồn tại toàn năng. Vô luận bọn họ muốn học cái gì, gặp phải khốn cảnh nào thì chỉ cần đi tìm sư phụ, sư phụ đều có thể hỗ trợ giải quyết. Lục Ngôn Khanh lại lắc lắc đầu. “Đây chính là việc của bản thân huynh, huynh không muốn làm phiền sư tôn.” Lục Ngôn Khanh nặng nề nói, “Lại nói đó đều là chuyện của hai mươi năm trước, giờ nói ra thì có thể như thế nào đây?” Thẩm Hoài An nghĩ nghĩ, “Vậy sư huynh đi hỏi Lý Thanh Thành một chút xem sao, ở phương diện này thì tiểu tử đó cũng có hiểu biết đấy.” “Kỳ thật lúc trước đệ ấy cũng có đi tìm huynh.” Lục Ngôn Khanh nói, “Là huynh không muốn biết thân phận của mình.” “Vì sao?” Thẩm Hoài An nghi hoặc. “Chuyện đã đi qua rồi, có biết huynh là ai đi chăng nữa thì để làm gì đây?” Lục Ngôn Khanh trầm giọng, “Đối với quá khứ huynh không có một chút hứng thứ nào, huynh chỉ muốn cứ như thế này mãi.” Vốn dĩ Lục Ngôn Khanh cũng không phải đi tìm kiếm phương pháp giải quyết. Hắn chỉ cảm thấy không thở nổi khi một mình một người chìm trong bóng đêm, cần có những người khác bên mình mà thôi. So với Tiêu Dực và Lý Thanh Thành về sau mới bái nhập sư môn thì Lục Ngôn Khanh và Thẩm Hoài An được xem như kết bạn thời niên thiếu, lớn lên cùng nhau, lại từng có giao tình sinh tử. Nếu một hai phải cần người an ủi hắn thì ý nghĩ đầu tiên của Lục Ngôn Khanh đó là tới tìm Thẩm Hoài An. “Sư huynh này, sư huynh quá mẫn cảm, tâm tư lại quá rành rọt rồi.” Thẩm Hoài An nói, “Nếu sư huynh không cam lòng thì chúng ta liền làm rõ thân thế của sư huynh, cũng coi như xong một cọc tâm sự. Cứ treo nửa vời như vậy mới dễ khiến sư huynh khó chịu.” Lục Ngôn Khanh không nói một lời, một lát sau hắn đứng lên. “Huynh trở về ngủ đây.” Hắn dặn dò, “Chuyện này không cần nói với những người khác.” “Đã biết.” Thẩm Hoài An đáp với vẻ lười biếng. Lúc này Lục Ngôn Khanh mới rời đi tây sương phòng để trở về phòng của mình. Hắn lại nằm lên giường, chỉ cần nhắm mắt lại dù chỉ một lần thì trong đầu hắn luôn ngập đầy đôi mắt người. Gương mặt bị mồ hôi tẩm ướt của người thị vệ, lông mi hắn thật dài lại ướt át, đồng tử co chặt phản chiếu ảnh ngược khuôn mặt non nớt của hài tử, thi thể ngã xuống của thôn dân và các thị vệ. Còn có cả khuôn mặt tươi cười cứng đờ của người thị vệ đó, gương mặt quỷ còn xấu hơn so với khóc công thêm vẻ mặt chết không nhắm mắt được của hắn, sắc mặt phủ lên một màu xanh tái nhợt cứ nhìn chăm chú vào không trung. Đôi mắt của thị vệ trừng lớn như vậy cứ hiện lên trong đầu Lục Ngôn Khanh, ngũ quan của người thị vệ đó cứ mờ dần mờ dần, chỉ để lại đồng tử co chặt chiếu lên ảnh ngược khuôn mặt non nớt năm đó của hắn. Người kia là ai? Tên của hắn gọi là gì? …… Hắn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, trên thế đạo này, không phải mỗi người chết nào đều có thể được người nhớ kỹ. Tính mạng người nhẹ như bụi bặm. Tựa như tính mạng vô tội của toàn bộ thôn dân kia vậy. Mùi máu tươi nồng nặc đến gay mũi dường như cứ thoảng qua trên chóp mũi, Lục Ngôn Khanh vừa mới chợp mắt thì chỉ trong nháy mắt đã phải mở to mắt, hắn ngồi dậy hít thở thật sâu, ngón tay thon dài chống lên huyệt thái dương của mình rồi cúi đầu. Sáng sớm hôm sau, mọi người đều rời giường bắt đầu đọc sách vào sáng sớm. Thẩm Hoài An cầm sách đi ra sân, vốn là hắn đang có phần lo lắng về Lục Ngôn Khanh thì nhìn thấy sư huynh của mình đứng ở ngoại viện với vẻ mặt bình tĩnh chờ đợi mọi người vẫn trước sau như một. “Chào buổi sáng các sư huynh.” Ở phía sau, Lý Thanh Thành đánh ngáp một cái đi ra cùng với Tiêu Dực. “Chào buổi sáng.” Lục Ngôn Khanh ôn hòa nói. Bên kia, Tiểu Cốc cũng đã đi tới, đoàn người đều hướng về bên mép huyền nhai. Sáng sớm mỗi ngày bọn họ đều phải ngồi trên nham thạch vừa đọc sách vừa nhìn ánh mặt trời dần dần dâng lên. Thẩm Hoài An cầm sách, vẫn hơi sững sờ. Lục Ngôn Khanh duỗi tay ra cầm quyển sách ngõ nhẹ lên đầu hắn. “Hoài An, đi thôi.”
Lúc này Thẩm Hoài An mới tỉnh táo lại rồi đi theo. Cả một buổi sáng Lục Ngôn Khanh điều biểu hiện cực kỳ bình tĩnh, không có gì khác với trước kia. Nhưng hắn càng như vậy thẩm Hoài An càng không yên tâm. Người bình thường gặp ác mộng hoặc nghĩ đến những chuyện không vui đều sẽ không bình tĩnh như vậy. Lục Ngôn Khanh quá ẩn nhẫn rồi, cuối cùng thì Thẩm Hoài An cũng có tâm trạng giống với sư phụ, sợ Lục Ngôn Khanh nghẹn đến mức bị bệnh mất thôi. Buổi chiều, thừa dịp Lục Ngôn Khanh tu luyện trong pháp trận, Thẩm Hoài An tóm lấy Lý Thanh Thành rồi dẫn hắn đi đến chỗ yên lặng nào đấy. “Sư huynh làm sao vậy?” Lý Thanh Thành nói, “Gần đây đệ có trêu chọc gì đến sư huynh đâu, đây là sư huynh muốn tìm chỗ râm mát chôn đệ sao?” “Đừng sợ!” Thẩm Hoài An lôi theo hắn vào một nơi yên tĩnh ở triền núi rồi ngồi xổm xuống, hắn nhíu mày hỏi, “Ngày ấy đệ dò xét Lục Ngôn Khanh có phải đã biết quá khứ của sư huynh là ai đúng không?” Lý Thanh Thành ngẩn ra, hắn chớp chớp mắt. “Đệ……” “Đừng nói dối huynh.” Thẩm Hoài An nói, “Nếu sư đệ nhìn thấy rồi thì hẳn là sư đệ đã biết chuyện thời thơ ấu gặp phải bọn cướp của huynh ấy, hôm qua bỗng nhiên huynh ấy nhớ tới một ít, huynh thấy thần sắc của huynh ấy không tốt, sợ xảy ra chuyện mất.” Lý Thanh Thành do dự một lát mới thở dài, “Sư huynh, thực ra xuất phát từ riêng tư cá nhân thì đệ không nên nói cái gì. Nhưng…… Nhưng sư huynh đoán đúng, đúng là đệ thấy được những chuyện mà huynh ấy đã trải qua thì đương nhiên cũng có thể đoán được huynh ấy là ai.” “Vậy sư đệ nói đi, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.” Thẩm Hoàn An thúc giục. Lý Thanh Thành nhìn về phía hắn. “Đệ có thể nói cho sư huynh nhưng sư huynh đã chuẩn bị tâm lý thật tốt chưa?” Lý Thanh Thành nói, “Chính bản thân huynh ấy còn không muốn biết, cũng không muốn để những người khác biết đến bí mật, nếu đệ nói cho sư huynh nhỡ đâu tương lai huynh ấy biết được chẳng phải cách lòng với chúng ta sao?” Thẩm Hoài An đang vội vàng bỗng ngẩn ra, giống như chậu nước lạnh dội thẳng vào. Đúng vậy, ý ban đầu là hắn quan tâm Lục Ngôn Khanh. Nhưng nếu Lục Ngôn Khanh biết chuyện này nhỡ đâu tương lai không còn để ý hắn nữa thì phải làm sao bây giờ? Thẩm Hoài An gãi gãi đầu rồi cả giận nói, “Thật phiền muốn chết!” Nhìn Lục Ngôn Khanh cứ để tâm vào chuyện vụn vặt không được, muốn tìm hiểu một chút tình huống của hắn cũng không được, vậy thì phải làm sao đây? Lý Thanh Thành ngồi xổm, hắn nhíu mày, “Nhưng thật sự có một việc đúng là rất kỳ quái.” “Có nghĩa là gì vậy?” “Theo như sư huynh nói thì hẳn là Lục sư huynh bị một đám cướp hành hung.” Lý Thanh Thành nói. “Đúng vậy, huynh ấy nói khi còn nhỏ huynh ấy nghĩ là sự trùng hợp, đám cướp đó chỉ muốn giết người cướp của thôi, kết quả là đêm qua huynh ấy nhớ tới những kẻ cướp đó có khả năng không phải là cướp thật!” Thẩm Hoài An phân tích, “Mục tiêu của những kẻ đó hình như là huynh ấy.” “Đây mới chính là vấn đề.” Lý Thanh Thành nói, “Dựa theo bối cảnh của huynh ấy thì hoàn toàn không nhìn ra được vì sao đám người này muốn tìm huynh ấy, căn bản chính là hai vệc hoàn toàn không liên quan đến nhau.” Cuối cùng hắn phê bình, “Âm mưu, chắc chắn có âm mưu!” Thẩm Hoài An lại ngồi xổm bên cạnh Lý Thanh Thành lần nữa rồi thở dài, “Vậy phải làm sao bây giờ, Lục Ngôn Khanh còn dặn không được nói cho sư tôn, vậy rốt cuộc thì huynh có nên nói hay không đây?” “Nếu không…… Chúng ta lại xem xét nghe ngóng trước đã?” Lý Thanh Thành gãi gãi đầu, “Nếu đại sư huynh mơ phải ác mộng thì quên đi. Nếu sư huynh phát hiện huynh ấy lại xuất hiện tình huống này thì chúng ta sẽ nói cho sư tôn sau cũng được.” “Được.” Thẩm Hoài An cũng đồng ý. Hành vi quan sát của hai người thật cẩn thận để không biểu hiện ra. Tính cách của bản thân Lục Ngôn Khanh cực kỳ tỉnh táo. Hắn nhận ra được sau khi mình gặp phải ác mộng thì mỗi lần trước khi ngủ sẽ dành hết sự chú ý đến hơi thở của chính mình. Rồi sau đó chẳng sợ việc mấy ngày liên tục hắn đều mơ đến chuyện hồi xưa, Lục Ngôn Khanh lại mở to mắt, ngay cả hô hấp đều không thay đổi dù chỉ một ít. Năng lực hạn chế và năng lực khống chế bản thân khủng bố như vậy chỉ sợ cũng chỉ có Lục Ngôn Khanh là có thể làm ra được. Về sau dứt khoát hắn không ngủ nữa, cứ thế đả tọa suốt đêm. Dù sao Lục Ngôn Khanh cũng đã đến Kim Đan kỳ, đừng nói mấy ngày, ngay cả mấy tháng không ngủ đều có thể làm được. Ban ngày hắn vẫn thể hiện bộ dáng ôn hòa nhĩ nhã giống như bình thường, đến cả Thẩm Hoài An và Lý Thanh Thành đều bị lừa, cho rằng Lục Ngôn Khanh chỉ gặp ác mộng một đêm mà thôi, lại không biết bởi vì đôi mắt của thị vệ kia mà hắn dứt khoát ban đêm không ngủ nữa. Người khác không phát hiện nhưng Ngu Sở lại phát hiện. Mỗi tuần nàng đều sắp xếp thời gian để tiến hành dạy học một với một, chia làm tu luyện đả tọa, thuật pháp và huấn luyện vũ khí. Vào một ngày, đến lượt Lục Ngôn Khanh một mình tìm Ngu Sở để học, đến buổi hai người đả tọa ở động phủ, Lục Ngôn Khanh bắt đầu đả tọa tu luyện và sử dụng công pháp Tinh Thần.
Ngu Sở nhìn chăm chú vào hắn. “Khí của con không xong, cơ thể thật chặt.” Ngu Sở nói, “Có tâm sự?” Lục Ngôn Khanh mở to mắt. Hắn theo bản năng tránh né đi ánh mắt của Ngu Sở, lông mi rũ xuống sau đó nhẹ nhàng lắc đầu. “Xin lỗi sư tôn, đệ tử thất thần rồi.” Hắn nói. Hắn lập tức thả lỏng cơ thể, cố gắng hết sức sử dụng công pháp Tinh Thần để thay đổi linh khí. Cũng không biết có phải ở trước mắt Ngu Sở nên khi hắn càng muốn thả lỏng thì cơ thể càng khẩn trương, sau đó suýt chút nữa vận chuyển nhầm khí, hắn kinh hoảng mở to mắt, không kịp phòng ngừa đột nhiên đối diện với ánh mắt của Ngu Sở. Hình như từ thời niên thiếu vẫn luôn như vậy, chỉ cần Ngu Sở cứ nhìn chăm chú vào hắn một cách lạnh nhạt thì Lục Ngôn Khanh luôn cảm thấy bản thân giống như không có chút bí mật nào giấu giếm được, ý nghĩ trong nội tâm và tư duy dường như đều bị Ngu Sở đào lên trong nháy mắt. Lục Ngôn Khanh mím môi lại, hắn đè thấp giọng gọi, “Sư tôn……” Ngữ điệu kêu gọi của hắn mang theo sự khẩn cầu và yếu ớt, giống như hy vọng Ngu Sở không nhìn hắn như vậy nữa. “Lục Ngôn Khanh.” Ngu Sở thờ ơ lạnh lùng mà nói, “Chúng ta đã là thầy trò được một thời gian, đã đến mười năm rồi, nhưng sao con lại đối với ta như vậy?” Lục Ngôn Khanh kinh hoảng, những lời này của Ngu Sở vừa nói ra đã rất nặng, hắn vội vàng hỏi han, “Sao sư tôn lại nói những lời như vậy, là con làm sai chuyện gì vậy ạ?” “Con làm cái gì thì trong lòng con rõ ràng.” Ngu Sở nói một cách lạnh lùng, “Trong lòng con giấu giếm chuyện gì thì đến bây giờ đã ảnh hưởng tới tu luyện bình thường của con rồi, vậy mà con lại vẫn không chịu nói một lời, tính toán giấu nhẹm ta đến tận cùng sao?” “Sư tôn, con không phải cố ý đâu, con……” Lục Ngôn Khanh sốt suột giải thích, nhưng có nói như thế nào cũng không rõ ràng được, hắn lại mím môi rồi thấp giọng nói, “Việc này không quan hệ với sư môn, lại là việc riêng của con cho nên con không muốn chiếm dụng thời gian của người.” “Không muốn chiếm dụng thời gian của ta?” Ngu Sở nhướn mày, “Vậy thì hiện tại con có thể đi luôn.” “Sư tôn……” Lục Ngôn Khanh đang ngồi tư thế xếp bằng để đả tọa liền chuyển thành tư thế quỳ xuống, hắn khẩn cầu, “Sư tôn, người đừng nóng giận, con biết con sai rồi……” Ngu Sở sắp bị Lục Ngôn Khanh làm cho tức chết đến nơi, hài tử này từ nhỏ tâm tư đã nặng nề, bản thân có việc cũng không chịu há mồm, lại còn thích để tâm vào chuyện vụn vặt. Nàng ép hỏi một chút thì hắn liền nói hắn sai rồi. Xin lỗi có chân thành đi chăng nữa nhưng không dọa hắn thì lần sau hắn còn mắc tiếp, còn giấu chuyện trong lòng. “Con biết sai rồi? Con biết sai chỗ nào rồi?” Ngu Sở hạ thấp giọng xuống, “Mọi người đều nói một ngày làm sư thì cả đời làm phụ, ta coi con như hài tử của chính mình để chăm sóc, còn con thì sao? Có việc cũng không nói, còn lấy cái danh tốt đẹp hay ho rằng không cho ta thêm phiền toái. Nếu con khách khí sợ phiền toái ta như vậy thì hà cớ gì bái ta làm sư phụ?” Nàng lại nói, “Hiện giờ con cũng lớn, cũng có năng lực rồi. Thật sự không được nữa thì chúng ta đường ai nấy đi, mắt không thấy trong lòng không phiền, con đừng làm đồ đệ của ta nữa, con đỡ phải lo việc sợ giây phiền toái cho ta!” Những lời này Ngu Sở nói ra đã cực kỳ tàn nhẫn, tuy nàng lạnh nhạt với người khác nhưng đối với đồ đệ luôn ôn nhu thì bọn họ đều cảm giác được. Huống chi nàng gặp qua sóng to gió lớn nên tính tình đã quá bình tĩnh thong dong. Những năm gần đây nàng hiếm khi thay đổi ngữ điệu, người làm cho nàng phải thay đổi ngữ điệu đều đã chết, chứ đừng nói đến Lục Ngôn Khanh chưa bao giờ gặp qua gương mặt này của nàng. Yết hầu của Lục Ngôn Khanh lên xuống, hoảng hốt như muốn chết, lại hạ thấp giọng khẩn cầu tiếp, “Sư phụ……” Ngu Sở dứt khoát quay đầu đi rồi lạnh lùng đuổi người, “Con đi đi.” Lục Ngôn Khanh hoàn toàn luống cuống, đầu gối của hắn lê lết đến bên người Ngu Sở, bất lực vươn tay túm lấy ống tay áo của Ngu Sở, Ngu Sở vẫn nghiêng đầu không nói một lời, ý tứ để hắn đi đã quá rõ ràng. Hiện giờ Lục Ngôn Khanh đã sắp hai mươi tư tuổi, nhưng trong nháy mắt này dường như hắn vẫn cứ là tiểu nam hài quỳ gối bên bờ sông khóc lóc nhìn Ngu Sở càng đi càng xa. Hắn mấp máy miệng, “Sư tôn, con thật sự sai rồi, người tha thứ cho con đi……” Giọng nói của Lục Ngôn Khanh hơi khàn khàn, người thanh niên hơn hai mươi tuổi, hốc mắt đỏ lên, không còn thấy được phong phạm công tử trầm tĩnh như nước, mặt như quan ngọc thường ngày nữa, hiện giờ hắn nhẹ nhàng nức nở lên giống như hài tử vậy. Từ nhỏ đến lớn hắn luôn hiểu chuyện lại nghe lời, ngay cả khóc cũng không phát ra tiếng. Ngu Sở vẫn không quay đầu lại. Nàng sợ bản thân vừa quay đầu thấy bộ dáng cực kỳ tủi thân của Lục Ngôn Khanh là mềm lòng, đành bất cận nhân tình không để ý tới Lục Ngôn Khanh nữa. Tính tình bướng bỉnh này của Lục Ngôn Khanh thì chỉ khi làm hắn sợ thật sự mới khiến hắn có thể chịu thay đổi chính mình. Quả nhiên, thấy Ngu Sở không nói một lời, cũng không chịu nhìn hắn, thái độ cứng rắn lạnh lẽo đó của sư phụ cuối cùng cũng đánh tan sự căng chặt trong lòng của Lục Ngôn Khanh. Hắn vừa rơi lệ âm thầm vừa duỗi tay nghẹ nhàng túm lấy tay áo của Ngu Sở, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn cất lên, “Về sau có chuyện gì con sẽ không dối gạt người nữa, người đừng đuổi con đi có được không?” Ngu Sở hít một hơi thật sâu, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy đôi mắt xinh đẹp thâm thúy đang ửng đỏ đáng thương, ngay cả lông mi cũng ướt nhẹp. trên má cũng đều là nước mắt, chẳng qua người lớn lên tuấn tú nên khi khóc cũng phá lệ đẹp khiến lòng người đau đớn. Bộ dáng tủi thân yếu ớt này, liệu ai có thể tưởng tượng được hắn là thiên tài pháp tu trẻ tuổi làm khiếp sợ cả toàn trường trong lần tiên tông đại bỉ vừa rồi đây? Tay của Ngu Sở nắm chặt thành quyền cứ run lên trong tay áo, sau đó mới từ từ mở miệng, “Vậy con nói đi.” Nguy hiểm thật, suýt chút nữa là không khống chế được bản thân đi an ủi hắn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]