Chương trước
Chương sau
Nhậm Kiệt dò xét ra người này, nhưng gã lại không nhận ra Nhậm Kiệt. Người này tuổi khoảng hơn ba mươi, nhưng khí độ lại không giống. tu vi Thái Cực Cảnh làm sao có thể chỉ hơn ba mươi. Khuôn mặt sáng sủa, thanh thoát, cảm giác không giống nam nhân. Giống một thiếu nữ ăn mặc tỉ mỉ khi ra ngoài, quanh người bao phủ một tầng băng sương nhàn nhạt, mà cỗ lực lượng này cũng không phải để phòng ngự, mà chỉ để giữ cho da không nhiễm bụi.

Nhậm Kiệt không nhận ra người này, nhưng khiến gã phát hiện không đúng là cạnh người này còn có một người, quanh người này có một cỗ lực lượng che chắn, không thấy rõ hình dáng cụ thể.

Trường Nhạc Thiên Phủ là nơi tụ tập lượng lớn tu luyện giả, hạng người kỳ quái gì cũng có. Dù sao có một số người bị đại môn phái đuổi giết, cũng có một người đi tới địa bàn cừu nhân, hay có người muốn riêng tư.

Phàm là hạng người này thường có thủ đoạn che giấu, cho nên cũng không có ai tò mò.

Thủ thuật che giấu của hắn kém hơn Huyễn Chân Tiên Ngọc của mập mạp rất nhiều. Người bình thường chỉ biết đó là một nam nhân trung niên, nhưng mà Nhậm Kiệt lại nhận ra hắn từ khí tức.

Chết tiệt, đây không phải là Cổ phó đường chủ của Tàn Hồn kia sao? Không sai, chính là người này.

Như vậy, người đi cạnh ả phải là tồn tại Thái Cực Cảnh, xem ra Tàn Hồn đã bắt đầu coi trọng mình rồi. Lại phái Thái Cực Cảnh đi ra, không biết nguyên nhân vì mình và Sát Thủ Vương hay liên quan tới tin tức Thử gia phao tin ra.

Mà người này bắt đầu không chút kiêng kỵ phá mở trận pháp dò xét, đã kinh động đám người Đồng Cường. Đám người Đồng Cường còn chuẩn bị vận chuyển trận pháp dò xét.

Ôi, Thái Cực Cảnh thì thế nào? Con bà nó, tưởng Thái Cực Cảnh là lợi hại lắm sao? Ta đã sớm phòng bị chiêu này rồi. Nếu như có người phá mở trận pháp, cố ý dò xét bên trong, những nơi Nhậm Kiệt lưu lại ấn ký đặc thù sẽ cảnh báo, đám người Đồng Cường cũng phát hiện ra. Mà nếu không phải tu vi trên Thái Cực Cảnh tầng tám thì chỉ cần chạm vào là sẽ bị phát hiện.

- Các ngươi cứ giả bộ như không có gì xảy ra, nơi này đã có ta. Nhậm Kiệt dùng thần hồn lực thông báo cho Đồng Cường, còn mình nhanh chóng che giấu những nơi quan trọng, khiến người khác không phát hiện ra được. Những nơi khác để mặc hắn dò xét, mà Nhậm Kiệt cũng bắt đầu theo dõi bọn họ.

- Nơi này gạt tiền người khác còn tạm được, nhưng trận pháp lại có chút môn đạo. Hẳn có người rất mạnh hỗ trợ. Xem ra sau lưng Nhậm Kiệt có cao nhân, Nhậm gia này có chút ý tứ. Trung niên nam tử mỹ mạo quay đầu nhìn Cổ Nguyệt nhẹ giọng nói: - Nơi này tuy loạn thất bát tao, nhưng lại có chút ý tứ. Cổ muội, ngươi đừng buồn, đi ra giải sầu một chút. Lần này có ta xuất thủ giải quyết mọi chuyện cho ngươi. Bất luận là tên khốn kiếp làm ngươi bị thương, hay kẻ ngươi chán ghét, Mỹ Ngọc ca sẽ khiến cho bọn họ phải trả cái giá thảm thiết.

Ặc. Người này không nói thì thôi, nói ra suýt chút nữa khiến Nhậm Kiệt muốn ói. Nhất là câu Mỹ Ngọc ca kia.

Trời ạ! Tàn Hồn rốt cuộc phái tới hạng người gì tới đây vậy, chẳng lẽ là một tên biến thái? Tiếng nói kia sao khó nghe như vậy. Con gái nói chuyện cũng không như vậy. Con mẹ nó.

Nhưng Nhậm Kiệt lại bất ngờ. Cổ muội? Cổ phó đường chủ này lại là nữ? Sao trước lại không biết?

Lần này cả kinh thành đều chấn động, giống như động đất vậy.

- To gan, càn rỡ... Đúng lúc này, mấy thanh âm tức giận liên tiếp vang lên, đầu tiên là Phương Kỳ, nhưng lập tức có người bảo vệ nàng, không cho nàng xuất động, mà Trường Phong Khinh Vũ vừa xuất hiện, lập tức xông về phía Phương Viêm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.