Chương trước
Chương sau
Tuy lúc đó cũng có thêm Âm Dương Cảnh xuất hiện, nhưng cái chết thảm của tên Âm Dương Cảnh âm hồn vừa rồi khiến mọi người kinh hãi. Cho dù Âm Dương Cảnh dương hồn xông lên cũng không làm được gì, cho nên Trương Phong Khinh Vũ xông tới cũng hơi chút do dự.

Hiện tại Lục Thần bị trọng thương, tông chủ còn chưa xuất hiện. Lam Phủ Thiên Tông không thể cứ để mặc cho tên này làm bậy. Mặc dù bên ngoài có phòng ngự, dù Thái Cực Cảnh nhất thời cũng không phá được, nhưng cũng không thể để làm mất thể diện của phủ mình.

Vừa mới khai tông lập phủ đã thật bại, hiện tại đột nhiên tên điên này chạy tới gào thét đòi giết, nếu như còn co đầu rút cổ thì truyền ra ngoài sẽ là chuyện gì?

- Lam Thiên, lăn ra đây. Chỉ biết phái đám ranh này ra chịu chết sao? Ngươi không phải được xưng là yêu nghiệt sao? Ngươi không phải là Thái Cực Cảnh sao? Lăn ra đây... Phương Viêm lại dữ tợn vỗ ra, trong lúc vỗ ra, cự chưởng đã xuất hiện ở trước người Trường Phong Khinh Vũ. - Oanh...

- Không xong, Vạn Biến Ngự Phong.

Trường Phong Khinh Vũ lập tức cảm giác như không gian bị đông cứng lại, trong lòng cả kinh, mà cự chưởng kia mang theo uy lực trời long đất lở vậy.

Trong lúc nguy cấp, thân hình Trường Phong Khinh Vũ giống như ngự phong, nhẹ nhàng dao động. Trước kia cự chưởng vỗ tới, hiểm cảnh tránh thoát một chiêu. Biến hóa mấy trăm lần tiếp, rốt cuộc thoát khỏi phạm vi một chưởng kia.

- Phụt! Tuy tránh thoát một chưởng này, nhưng vẫn dính dư uy, Trường Phong Khinh Vũ phun ra một ngụm máu tươi, cả người nhanh chóng trầm xuống dưới. nàng biết, mình tuyệt đối không tránh nổi một kích thứ hai.

- Grào! Phương Viêm một chưởng không đập chết được Trường Phong Khinh Vũ, không khỏi tức giận rống lên như sấm, lại đánh xuống một quyền. Lam Phủ Thiên Tông lại ầm ầm trầm xuống mấy thước nữa, mặt đất gần như biến mất vậy, rất nhiều kiến trúc cũng chìm bằng mặt đất, chỉ có kiến trúc cao còn chồi lên một chút.

Từ lúc Phương Viêm đánh chết người, cả kinh thành đều bị kinh động, bao gồm Nhậm Kiệt và hai người Cổ Nguyệt và Hoa Ngọc Mỹ.

- Xảy ra chuyện gì? Người này là ai? Lực lượng thật kinh khủng, đây là lực lượng gì? Cổ Nguyệt dùng thần thức dò xét tình huống, không rõ nói.

- Cường độ thân thể đã đạt tới Thái Cực Cảnh, lực lượng cũng rất quỷ dị, dường như không phải dựa vào lực lượng bản thân, nhưng đúng là rất mạnh. Trong người lại có một cỗ oán khí, thật là kỳ quái... Thần hồn lực Hỏa Ngọc Mỹ mạnh hơn Cổ Nguyệt nhiều, cho nên cũng hiểu rõ tình huống hơn.

- Phương Viêm? Trong hoàng cung, hoàng đế cũng nhíu mày, bởi vì từ sau khi Phương Viêm bị Nhậm Kiệt đánh, hành tung quỷ bí, làm việc kỳ quái, ngay cả hắn đều không rõ gần đây Phương Viêm làm chuyện gì. Bởi vì gần đây xảy ra nhiều chuyện, hắn cũng không chú ý Phương Viêm, hoàn toàn không nghĩ tới Phương Viêm lại trở nên mạnh như vậy. Thật kinh khủng.

Sao lại thế?

Có thể nói, trong Ngọc Kinh Thành vô số người đều nghĩ như vậy, chuyện gì xảy ra, xảy ra chuyện gì, Phương Viêm sao vậy?

Nhìn thấy Phương Viêm một chưởng suýt chút nữa đánh chết Trường Phong Khinh Vũ, Nhậm Kiệt cũng nhận ra hắn có rất nhiều vấn đề. Hắn chiếm được cỗ lực lượng này từ đâu ra? Có chút điên cuồng, hắn còn chưa là đại tướng quân mà dám xưng là đại tướng quân, nhưng mà chuyện này cũng không quan trọng.

Tuy Phương Viêm hiện tại có chút điên khùng, nhưng một quyền này lại rất quỷ dị, cường đại dị thường. Tốc độ, lực lượng, góc độ đều quỷ dị kinh người, không chỉ cường độ thân thể đạt tới Thái Cực Cảnh, mà trong người lại có một cỗ lực lượng đặc thù hỗ trợ, công kích trở nên sắc bén, hung mãnh dị thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.