"Hah. . . Cuối cùng cũng được yên ổn." Chiêu Tử Luân thở phào nhẹ nhõm, an nhàn tự tại gác chân lên bàn, cậu khó khăn lắm mới trốn ra khỏi Hoa Xuân Lầu, à không, bây giờ phải gọi là tửu điếm Tề Hoa Quán mới đúng, những người kia suốt ngày nhốn nháo như ong vo ve bên tai, thao thao hỏi rằng ý trung nhân của cậu dung mạo thế nào, gia cảnh ra sao, tò mò về tính cách và nơi họ gặp nhau, khiến cậu chịu không được bất đắc dĩ phải trốn đi.
"Có định đánh tiếp không? Thúc ngâm rượu cờ hơi bị lâu rồi đấy." Tử Luân tặc lưỡi hối thúc.
Phía đối diện hắn là nam nhân trạc trung tuổi tên gọi Phù Tam, y đăm chiêu vò đầu bứt tóc xem xét nước cờ đang đi trên bàn, Chiêu Tử Luân từ nhỏ đã rất thích chơi cờ, nhất là những khi cảm thấy bế tắc lại càng có nhã hứng hơn, Phù Tam biết cậu có tâm sự bực dọc trong lòng nên có thành ý rủ cậu về nhà giúp cậu giải khuây, nhưng giải khuây thế nào mà giờ lại chuyển sang Phù Tam thấy bực bội.
"Từ từ, từ từ đã, tiểu tử ngươi đánh cờ chứ không phải đánh giặc, gấp rút quá sẽ chẳng còn thấy cái thú của nó nữa."
Chiêu Tử Luân chờ đợi đến chán nên lơ đễnh đưa mắt nhìn vào trong nhà, bắt gặp nương tử của Phù Tam đang bận rộn dọn dẹp, gia thế của thúc ấy không mấy khá giả nhưng đổi lại rất yên ấm hạnh phúc, chưa từng có cự cãi, cậu chợt nhớ ra điều gì đó liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-tan-nuong-minh-hon-voi-quy/2695168/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.