Sắc mặt Từ Ưng Bạch tức khắc càng thêm tái nhợt, thân hình chao đảo suýt chút nữa đã ngã quỵ, phải bám vào góc bàn mới đứng vững được. Ám vệ thấy hắn không khỏe thì lập tức la lên, "Chủ tử đừng lo, trong thư nói rằng đã lén đưa Lưu Thính Huyền đi rồi, vẫn giữ được mạng." Ám vệ ngập ngừng, cuối cùng nhẹ giọng nói, "Chỉ là... Hai mắt không còn nhìn được nữa. Thư viết rằng bị vôi sống ném vào mắt, vì không thể xử lý kịp thời nên bị bỏng."
Từ Ưng Bạch nghẹn lời, hắn đỡ bàn ngồi xuống, lẳng lặng nhìn hư không một lúc lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, khàn giọng bảo, "Nói Ngưỡng Khiếu Đường chăm sóc cho tốt, chờ thời cơ chín muồi thì đưa hắn rời khỏi quận Phù Phong."
Ám vệ gật đầu, nhẹ nhàng lui ra.
Trời bên ngoài đã tối mịt, ánh sao lấp ló sau mây. Từ Ưng Bạch bước đến cửa lều ngắm vầng trăng khuyết trên đỉnh núi. Chỉ còn hơn hai mươi ngày nữa là đến đông chí, hắn nhớ kiếp trước mình chết vào đúng tết trung thu, vạn tiễn xuyên tâm, thân xác không còn, mà kiếp này tuy đã qua được tết trung thu nhưng có vẻ cũng sống không quá hai lăm tuổi. Gió nhẹ mơn man gương mặt, trong khoảnh khắc tĩnh lặng ngắn ngủi, hắn nhắm mắt lặng lẽ suy tư, không biết liệu mình sẽ chết khi nào. Tiếc là không ai có thể cho hắn câu trả lời chính xác, nhưng có thể chắc chắn rằng thời gian của mình không còn nhiều.
Ninh Vương và Túc Vương ra sức câu giờ, hiển nhiên là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3737393/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.