Cổ áo đột ngột bị buông ra khiến Mạnh Phàm lùi lại vài bước theo quán tính. Lưu Thính Huyền hoảng loạn mở túi ra, bên trong đúng là hài cốt và tro bụi. Gã ngây người nhìn hồi lâu rồi bất chợt đứng phắt dậy, giọng đầy hằn học, "Ta không tin! Ngươi dựa vào cái gì mà nói đây là muội muội ta chứ!"
"Có hồ sơ ghi lại... Nàng sinh ra ở Bích Khê, huynh trưởng bị bắt cóc từ khi nàng còn nhỏ, sau đó cha mẹ đều mất, nàng cũng bị mẹ mìn bắt đi bán, cuối cùng vào phủ quan làm nô." Mạnh Phàm đáp, định lấy hồ sơ cất trong ngực áo ra, góc giấy vừa ló ra, Lưu Thính Huyền đã lao tới giật lấy mở ra. Gã như một con bạc bị dồn đến bước đường cùng, dữ tợn mà tuyệt vọng, nước mắt rơi lã chã.
"Lúc chủ tử tìm thấy... Thì nàng đã bị biến thành nhân trư, không thể nghe, không thể nói, chỉ có thể dùng ánh mắt khẩn cầu chủ tử giết mình..." Mạnh Phàm hít một hơi sâu, "Chủ tử... Chủ tử đồng ý, lưỡi dao rất nhanh..." Đến đây, Mạnh Phàm không nói thêm gì nữa.
"Cút..." Lưu Thính Huyền thì thào.
"Sao cơ?" Mạnh Phàm không nghe rõ, hỏi lại.
"Ta bảo ngươi cút!!!" Lưu Thính Huyền tuyệt vọng gào lên, lầm bầm như mất hồn, "Các ngươi đều lừa ta!!! Muội ấy chưa chết!!! Ta sẽ giết hắn!"
"Ngươi đừng làm gì dại dột!" Mạnh Phàm can ngăn. "Người chết không thể sống lại, ngươi hãy nén bi thương. Tên hoàng đế chó má đó sẽ bị trừng phạt, ngươi đừng kích động, chủ tử sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3736682/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.