Vài ngày sau, làm theo lời Từ Ưng Bạch, cuối cùng Lưu Thính Huyền và Mai Vĩnh cũng cứu được Ngụy Hành ra. Tiểu hoàng tử xanh xao ốm yếu đến nỗi không đi nổi, Tiêu Ngộ Ninh nhìn cậu thiếu niên gây ảnh hưởng đến hoàng nhi trong bụng mà không khỏi thương cảm, dù gì cậu cũng là hoàng tử, cớ sao lại phải chịu khổ sở như thế?
Lúc này Lưu Thính Huyền và Mai Vĩnh không nên ra mặt, do đó bên cạnh Ngụy Hành chỉ có một cung nữ từng chăm sóc cho cậu. Cái dập đầu cảm tạ của thiếu niên làm Tiêu Ngộ Ninh hoảng sợ lùi lại, giọng nói thều thào suy nhược nhưng rõ ràng truyền đến, "Đa tạ ơn cứu mạng của Hoàng Hậu nương nương."
Nàng lắc đầu, "Không có gì, chuyện nhỏ mà thôi, thất hoàng tử nên mau chóng mời thái y đến khám đi."
Ngụy Hành gật đầu rồi được cung nữ đỡ đi, bụng quặn đau vì bị thô bạo rót một đống nước cơm vào miệng lúc trước, thất tha thất thểu bước đi như sắp ngã. Tiêu Ngộ Ninh lo lắng nhìn theo cậu, muốn nói rồi lại thôi.
Đến một khúc quanh, Ngụy Hành chạm mặt Lưu Mãng. Lão hằn học nhìn vị tiểu hoàng tử chỉ còn da bọc xương trước mặt, dường như chỉ cần đẩy nhẹ là ngã này, khục khặc cười ra tiếng. Chất giọng già nua nhưng vẫn the thé chói tai cất lên, "May là lần này có Hoàng Hậu nương nương cứu ngươi đấy, lần sau chưa chắc đã may mắn như vậy đâu!"
Ngụy Hành bình tĩnh nhìn lão, gắng sức cong môi thành một nụ cười hiền hòa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3619411/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.