Đại mạc Tây Bắc, nơi có hoàng hôn trên những dải sông uốn lượn và những thảm cỏ bạt ngàn. Đại quân sắp tới Gia Dục Quan, xe ngựa của Từ Ưng Bạch chầm chậm tiến lên giữa lòng quân.
Từ Ưng Bạch ngồi đọc sách bên trong xe, ánh mặt trời chiếu vào xuyên qua lớp rèm che, phải căng mắt mới miễn cưỡng đọc được những hàng chữ nhỏ xíu trên giấy. Phó Lăng Nghi ngồi trên càng xe, trong tay cầm roi da quất ngựa. Thể trạng y khỏe mạnh hơn Từ Ưng Bạch rất nhiều lần, sau khi bị thương nặng, mới hạ sốt được ba ngày đã có thể bò dậy như không có việc gì, huấn luyện đám ám vệ kia đến kêu cha gọi mẹ. Những ám vệ đi theo là những người hay hộ tống hắn ra ngoài, tổng cộng có mười người, chỉ khác là lần này họ không âm thầm đi theo nữa mà ngụy trang thành tùy hầu cưỡi ngựa bám sát bên cạnh. Trước khi xuất phát đến Gia Dục Quan, Từ Ưng Bạch chia ám vệ làm ba nhóm, một nhóm ở lại Trường An, một nhóm cùng đi tới Gia Dục Quan, nhóm còn lại phân thành hai hướng đi khắp nơi tìm hiểu tin tức.
Đọc sách mệt rồi, Từ Ưng Bạch dụi dụi mắt, ngả người nhắm mắt nghỉ ngơi. Lần này hắn đi Gia Dục Quan một là để tạm lánh mũi nhọn, hai là để xử lý Dương Thế Thanh. Dưới tình huống hiện tại, Từ Ưng Bạch đã có suy tính riêng. Dương Thế Thanh cai quản Túc Châu, sát với quận An Tây, cấu kết với Ô Quyết, lại chỉ cách Gia Dục Quan mấy bước chân, là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3545539/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.