Phó Lăng Nghi đi từ Định Tương quận đến Giang Nam mất gần hai tháng, trong hai tháng này băng tuyết đã tan, cỏ cây bắt đầu đâm chồi. Y không có tiền mua ngựa nên chỉ toàn đi bộ tới bờ sông quá giang thuyền của ngư dân tới Kim Lăng. Thành Kim Lăng phồn hoa đông đúc, đình đài lầu các cực kỳ xa hoa lãng phí, các quan lớn ngựa xe như nước, cả tòa thành ngập trong vàng son. Phó Lăng Nghi quần áo tả tơi chợt xuất hiện ở đây trở nên cực kỳ lạc lõng.
Túc Vương phủ nằm ở trung tâm thành Kim Lăng, chiếm diện tích cực lớn. Trong lúc bốn phương hỗn chiến mà Ngụy Chương lại ở Túc Vương phủ nên các phiên vương cũng như hổ rình mồi, không buông tha bất luận một cơ hội nào để giết vua giá họa, cũng bởi vậy mà Túc Vương phủ được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, một con sẻ cũng chui không lọt. Phó Lăng Nghi lảng vảng quanh đó một tháng trời mà vẫn chưa tìm thấy sơ hở nào để lẻn vào, nhưng y phát hiện được một cầm sư mặc đồ trắng cứ mỗi bảy ngày sẽ đến vương phủ diễn tấu một lần. Cầm sư này sống tại một nhạc phường trong thành Kim Lăng, hai mắt đeo lụa trắng, là một kẻ mù. Phó Lăng Nghi nhìn gã, chợt nảy ra một ý nghĩ điên rồ.
Ngày hôm ấy, cầm sư vừa trở về nhạc phường đã cảm thấy có gì đó không đúng, ngay sau đó cửa phòng đã bị khóa lại. Khi mất đi thị lực, những giác quan khác sẽ trở nên cực kỳ nhạy bén, cầm sư đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-my-nhan-nhu-danh-tuong/3540655/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.