Trước đây ta vốn không hiểu, luôn cho rằng tỷ ấy xem quá nhiều thoại bản dân gian. Nhưng giờ thì ta đã hiểu rồi. Hoàng đế đang thương tâm.
Nghĩ đến đây, ta cười không dứt được, cười đến mức khóe mắt rớm lệ. Thấy ta cười lớn, đám cung nữ sợ hãi quỳ rạp cả lượt. Ta nhớ lại thuở nhỏ, lúc ấy cũng vậy, bọn họ sẽ dần bắt đầu sợ hãi con người ta - không liên quan đến thân phận, chỉ đơn giản là vì bản thân Hoắc Chiếu Hoa quá đỗi đáng sợ mà thôi.
Cười đã đời, ta lau khô nước mắt, sai cung nữ chuẩn bị chút thức ăn mang tới cho Hoàng đế. Phải nói, ta và hắn quả nhiên là một cặp trời sinh. Vì Hoàng đế đã tới trước.
"Dạo này bận bịu quá, đã để lạnh nhạt với Chiếu Hoa rồi." Hoàng đế tiến tới ôm lấy ta, dẫn ta vào trong điện: "Gần đây nàng vẫn khỏe chứ? Đứa nhỏ có làm phiền nàng không?"
Ta lắc đầu: "Mới có mấy tháng chứ mấy? Nó phiền sao được thiếp."
"Vậy thì tốt." Hoàng đế trông mệt mỏi vô cùng, hắn day day thái dương, định nói gì đó rồi lại thôi.
Tựa mình lên sập quý phi, hắn bảo: "Bồi Trẫm nằm một lát."
Ta thuận thảo tiến lên, tựa vào người hắn mà nằm xuống.
Trạm Én Đêm
...
Hoàng đế dạo này bỗng đổi tính đổi nết, rõ ràng t.h.a.i tượng đã ổn định, có thể tìm vui hưởng lạc rồi, nhưng hắn lại như đang tu tâm dưỡng tính, chỉ lặng lẽ ôm lấy ta, nhìn chằm chằm vào bụng ta mà thẫn thờ.
Thỉnh thoảng, hắn sẽ nghiêng đầu hôn ta, dùng chất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-hoang-ty-bao-thu/5075996/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.