"Là ngươi!" Vinh phi cuối cùng cũng nhìn thấy ta, "Chắc chắn là ngươi đã nói gì đó trước mặt Hoàng thượng! Là ngươi hại ta đến nông nỗi này! Ngươi dựa vào cái gì chứ?! Cha ta đâu... Cha ta đâu rồi?" Vinh phi đã có chút điên loạn, thần trí hỗn loạn. Lúc thì c.h.ử.i rủa ta, lúc thì đòi gặp cha mẹ.
Ta quay đầu hỏi Hoàng đế: "Cha mẹ Vinh phi đâu rồi?"
"Tất cả đều đã vào ngục." Hoàng đế lạnh lùng đáp lời.
Trạm Én Đêm
Vinh phi như sực tỉnh, đột ngột ngừng bặt tiếng khóc la. Ả thẫn thờ nhìn vạt áo Hoàng đế một hồi, rồi bỗng nhiên vùng dậy: "Cha ta đã bỏ ra bao nhiêu tâm sức vì ngai vàng của ngươi? Đã trừ khử bao nhiêu dị kỷ cho ngươi! Trước khi ngươi ngồi vững trên triều đường, đều là cha ta giúp ngươi cả! Dựa vào cái gì! Ngươi dựa vào cái gì chứ?!"
Hoàng đế lạnh lùng đạp văng ả ra, cao giọng: "Người đâu——!"
Một tiếng lệnh ban xuống, vài gã nam nhân vạm vỡ xuất hiện, lôi xếch Vinh phi vào góc tối.
Sự chú ý của ta bị dời đi, những gã nam nhân đó... chính là kẻ đã đưa Hoàng tỷ về nhà, chuyện của tỷ ấy, bọn chúng đều có phần!
Trong n.g.ự.c ta trào dâng một niềm vui sướng mãnh liệt, len lỏi từng chút một, lấp đầy linh hồn rách nát của ta. Ta muốn bọn chúng! Bất cứ ngày nào cũng được, ta phải đoạt lấy tất cả của bọn chúng!
"Trẫm đã báo thù cho Hoàng tỷ của nàng rồi, nàng có vui không?" Hoàng đế chợt hỏi, ánh mắt đầy vẻ quyến luyến.
Ta có vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-hoang-ty-bao-thu/5075995/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.