Ta ngơ ngác chớp mắt, dùng ánh nhìn hỏi lại hắn.
"Viên t.h.u.ố.c đó..." Hoàng đế nắm lấy tay ta, vân vê lòng bàn tay: "Trẫm đã cho Ngự y xem qua, lật tìm không ít điển tịch mới tra ra được, đó là thứ đặc hữu của Tề quốc các nàng, dùng để trấn an, xoa dịu tâm quý (tim đập nhanh). Chiếu Hoa, nàng không khỏe chỗ nào sao?"
Ta lạnh nhạt rút tay về: "Không có gì, làm chơi cho vui thôi."
Một lần khước từ là tình thú, hai lần là có chút tính khí. Đến lần thứ ba, chính là được đằng chân lân đằng đầu.
Hoàng đế lạnh mặt, đứng dậy gọi người tới đội mũ miện cho mình: "Chiếu Hoa đã không có hứng thú, vậy Trẫm để dịp khác lại tới."
Ta quay mặt đi chỗ khác.
"... Hoàng thượng!" Một cung nữ bên cạnh hốt hoảng quỳ xuống, "Nương nương chế vị t.h.u.ố.c đó là vì..."
"Cút!" Ta đột ngột quát lớn, "Ở đây có chỗ cho ngươi lên tiếng sao?"
Cung nữ sợ đến mức mặt không còn giọt máu, vội im bặt.
Nhưng Hoàng đế lệnh nàng phải nói, nàng đành run rẩy bẩm báo: "Nương nương thấy Hoàng thượng thường ngày đau đầu, mới chế vị t.h.u.ố.c đó. Nương nương là vì xót thương Ngài, nhưng lại ngại không dám nói..."
Ta bật dậy, mắng cung nữ đó một câu: "Đồ đáng c.h.ế.t!" Rồi sải bước đi thẳng vào nội sảnh.
Hoàng đế nhanh chóng đuổi theo, gương mặt hắn lật lại như trở bàn tay, tràn đầy hân hoan.
"Chiếu Hoa, Trẫm vui lắm!" Hắn nói, ý cười gần như tràn ra từ khóe mắt.
Ta lặng lẽ nhìn hắn, chậm rãi mỉm cười. Vậy sao? Ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-hoang-ty-bao-thu/5075993/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.