Nhưng Hoàng tỷ chưa bao giờ bắt ta phải tự chứng minh trong sạch. Nghĩ đến tỷ, mắt ta đỏ hoe, đoạt lấy bình sứ từ tay hắn: "Hoàng thượng cũng nghĩ đây là độc d.ư.ợ.c sao?" Ta cả gan chất vấn hắn, rồi dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta đổ ra hai viên t.h.u.ố.c nhét thẳng vào miệng mình.
"Đầu độc ai? Ngài sao?" Ta nuốt chửng viên thuốc, tiến sát lại gần hắn, liên tục chất vấn.
Thấy rõ sự dò xét và do dự trong mắt hắn, ta lại quay sang nhìn Vinh Quý phi: "Hay là... Vinh Quý phi?"
Vinh Quý phi không ngờ tới cục diện này, bản năng khiến ả lùi lại không ngừng, gương mặt hiện rõ vẻ hoảng loạn.
Sợ sao? Ngươi cũng biết sợ sao?
Sợ cái gì? Sợ ta cùng ngươi ôm nhau c.h.ế.t chung?
Ngươi, cũng, xứng, sao?
Ta chộp lấy tay Vinh Quý phi, dướn người tới trước, với tốc độ nhanh nhất nhét hết những viên t.h.u.ố.c còn lại vào miệng ả.
"Ưm!" Vinh Quý phi sợ đến phát điên, ra sức cào cấu đôi tay ta đang bịt chặt miệng ả.
Ta nhìn Vinh Quý phi, bỗng nhiên cảm thấy ả thật đẹp - nỗi sợ hãi của ả, nước mắt của ả, lời cầu xin của ả. Vẻ đẹp sinh động này khiến ta cảm động đến mức suýt rơi lệ.
Thấy ả đã nuốt trôi viên thuốc, cuối cùng ta mới buông tay.
"Hoàng thượng! Hoàng thượng cứu thiếp!" Vinh Quý phi ngã quỵ xuống đất, lồm cồm bò tới túm lấy vạt áo Hoàng đế, chật vật đứng dậy. Nước mắt giàn dụa, ả vừa khóc vừa kể tội: "Hoàng thượng cứu mạng! Hoắc Chiếu Hoa... Hoắc Chiếu Hoa muốn hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-hoang-ty-bao-thu/5075992/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.