Edit: Phong Lữ
Tiểu thái giám đốt đèn, soi rõ con đường bằng gạch xanh, dẫn Chu Anh đến thư phòng. Giữa bóng đêm bao la, ngự thư phòng đang thắp đèn sáng rực.
Chu Anh đẩy cửa đi vào, có một tấm bản đồ trải trên đất, Tô Tuấn Văn giơ đèn đứng trước bản đồ, cẩn thận quan sát.
Chu Anh nhận lấy đèn, giúp y soi: “Ngày mai rồi tiếp tục xem đi, ban đêm xem này nọ không tốt cho mắt.”
Tô Tuấn Văn nhắm mắt lại, xoa mi tâm của mình: “Ngày trước cũng có người nói với ta như vậy.”
“Là ai?” Chu Anh cảnh giác.
“Là… Là ai không quan trọng” Tô Tuấn Văn nhưng câu chuyện, bỗng nhiên nói: “Đều đã qua, bây giờ quan trọng nhất chính là ngươi.”
Chu Anh không rõ.
Tô Tuấn Văn nói: “Hiện tại ta không có vương hậu, đám quần thần bắt đầu ca cẩm bắt ta phi.”
Chu Anh không biết nói gì, qua chốc lát mới nói: “Bệ hạ thực sự không thể không có người nối dõi.”
Tô Tuấn Văn than thở nói: “Nếu ngươi có thể sinh thì tốt rồi.”
Chu Anh lùi về sau một bước, khiếp sợ khi nghe bệ hạ nói lời hoang đường: “Bệ hạ, thần không sinh ra gì được đâu.”
Tô Tuấn Văn vỗ vỗ vai hắn: “Ta biết, cho nên ta đã nghĩ chuyện định nhận con cháu nào đó trong dòng họ làm con nuôi, hoặc lập Thập tam đệ thành Thái tử.”
Chu Anh thở phào nhẹ nhõm, lại nghĩ tới công chúa phiên bang kia, thắc mắc hỏi Tô Tuấn Văn.
Tô Tuấn Văn giải thích cho hắn: “Hòa thân cũng không nhất định là gả cho ta, chọn một hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-be-ha-that-quyen-ru/1418200/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.