Edit: Phong Lữ 
Lục Phùng nói: “Ta với nương nương chỉ có thư từ qua lại, tuyệt không có tư tình. Tất cả đều là lỗi của ta, không phải do Hoàng hậu nương nương. Ta nguyện lấy cái chết tạ tội, cầu Chu đại nhân cầu xin giúp hoàng hậu.” 
Nói xong liền rút đao ra, muốn tự mình kết thúc. Chu Anh nhanh tay lẹ mắt, đá văng đao trong tay hắn ra, quát lên: “Đại trượng phu chỉ nên chết trận sa trường, chưa tới thời khắc sống còn thì đừng nghĩ quẩn.” 
Lục Phùng cứng người, nhắm mắt rơi hai hàng nước mắt. 
Chu Anh kéo hắn lên, suy tư chốc lát nói: “Ngươi theo ta cùng tiến cung, tìm bệ hạ nói rõ ràng.” 
Lục Phùng thống khổ nói: “Ta đã không còn mặt mũi gặp bệ hạ.” 
Chu Anh thương hại nói: “Đi thôi, nếu như bệ hạ biết ngươi vì vậy mà tự sát thì ngài còn tức giận hơn.” 
Lúc bọn họ tiến cung, Tô Tuấn Văn đang cùng sứ giả phiên bang tổ chức yến hội. Chu Anh còn nghe nói có một sứ thần đoàn còn mang công chúa đến, rất có thể muốn lưu lại hòa thân. 
Tô Tuấn Văn nghe nói hắn đến, liền mượn cớ rời yến hội trước để đi gặp hắn. 
Đến ngoài cửa ngự thư phòng, Chu Anh để Lục Phùng chờ trước, còn mình đi tìm Tô Tuấn Văn hỏi: “Nghe nói hoàng hậu bị cấm túc?” 
“Tin tức này không có mấy người biết, ngươi nghe ai nói vậy?” Tô Tuấn Văn cau mày. 
Chu Anh tránh không đáp, lại hỏi: “Bệ hạ tra được người kia là ai chưa?” 
“Nàng không chịu nói, nhất quyết tự mình gánh tội. Cung nhân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thay-be-ha-that-quyen-ru/1418199/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.