Tô Dư Xuyên nhìn nàng hồi lâu, không biết loại tâm trạng này gọi là “tan chảy vì sự dễ thương”, gật đầu đồng ý: “Được.”
Lúc này, sắc trời đã tối sầm lại.
Trên đường về khách điếm, Ninh Hữu Lí nhìn bóng lưng Tô Dư Xuyên, chỉ cảm thấy như một ngọn núi vàng đang lượn lờ trước mắt nàng.
Không được… phải kiềm chế lại…!
“Hôm nay thật sự vất vả cho ngươi.”
Trở lại phòng khách, Ninh Hữu Lí kiểm kê những món đồ mua hôm nay, các chủ quán đều rất tốt bụng mà tặng kèm hộp quà trang trí lộng lẫy, thậm chí sau đó khi không cầm nổi nữa còn trực tiếp giúp đưa đến khách điếm.
Tất cả là vì không tiện để người khác thấy mình thu nhiều đồ như vậy vào túi trữ vật, nên Tô Dư Xuyên đều giúp nàng cầm hết trên tay.
“Không sao.” Tô Dư Xuyên ngồi xuống đối diện Ninh Hữu Lí, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua những chiếc hộp này, ngước mắt nói: “Ở đây… đồ của ta đâu?”
Để biểu thị sự mong đợi, hắn thậm chí còn vươn tay ra, chỉ là biểu cảm vẫn nhàn nhạt như cũ, khiến người ta không nắm bắt được.
Ninh Hữu Lí dừng mắt trên bàn tay thon dài và những đốt ngón tay trắng như ngọc của hắn, chỉ cảm thấy đẹp như một món ngọc khí được tạo hình tỉ mỉ, nàng nhìn về phía đôi mắt nam nhân, hàng mi kia cũng đen nhánh nhỏ dài, nếu dính thêm những bông tuyết trắng tinh, liền càng thêm…
Nhưng đôi trâm cài thì không thể đưa.
Tròng mắt nàng đảo một vòng, chơi xấu một chút, làm như đang cầm đồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669539/chuong-232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.