“Tiểu Hồng, ta sai rồi, sau này không bao giờ ép ngươi tìm vợ nữa, ngươi muốn cặp với ai thì cặp, cho dù là vượt giống loài đi yêu hải mã, ta cũng không quản nữa.”
Ninh Hữu Lí đứng bên bờ thành khẩn nhận sai, khuôn mặt xinh xắn nhíu mày chau mi, trông vô cùng đáng thương.
Ngay bên dưới mặt nước, Tô Dư Xuyên nghe mà lòng cứng lại, dù chung sống một thời gian nhưng hắn vẫn không quen được —— cô gái rõ ràng trông mềm mại như hoa, mà nói chuyện thường chẳng hợp với hình tượng chút nào, lời nói kinh người, không chút che giấu.
Với lại, hải mã... là cái thứ gì? “Tiểu Hồng, ngươi mau ra đây ăn cơm đi, lần này có cá khô rất ngon!” Ninh Hữu Lí lại gọi, gọi xong lại lẩm bẩm, “Mấy vạn cân cá, chỉ đông lạnh thôi có ổn không nhỉ? Đừng có mốc đấy, thật là không biết phải ăn đến bao giờ... Nếu ăn ngán thì làm sao? Haiz, đến lúc đó bỏ đói Tiểu Hồng mấy bữa là được.”
Tô Dư Xuyên nghe mà lại cứng họng. Vừa mới lo lắng hắn mấy ngày nay không ăn gì, sao quay đầu lại đã nghĩ đến việc bỏ đói hắn?
Người này thật là...
Cơ mà tính thời gian, cũng đã ba ngày, nàng nếu đã nhận ra sai lầm, hắn cũng không cần trốn nữa.
Nghĩ vậy, Tô Dư Xuyên chậm rãi nổi lên mặt nước, vốn tưởng sẽ đón nhận giọng nói mừng rỡ của cô gái, lại phát hiện xung quanh yên tĩnh đến lạ.
Hắn bực bội quay người nhìn quanh, thì thấy Ninh Hữu Lí đã xách xô đi xa, chỉ để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669443/chuong-136.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.