Ninh Hữu Lí đến rất đúng lúc, nếu muộn nửa ngày, nàng đã mất đi gần nửa năm thâm niên. 
 Giờ phút này, nàng đang ngồi trên lưng tiên hạc của Tạ phong chủ, từ từ hạ xuống. Mây bay lãng đãng quanh thân, cảnh sắc mờ ảo dần trở nên rõ ràng hơn khi khoảng cách được rút ngắn. 
 “… Nếu ngươi còn nhớ chuyện hai năm trước, chắc vẫn còn ấn tượng với nơi này.” Người phía trước khẽ nghiêng đầu, giọng nói theo gió truyền đến. 
 Trong mây mù, dáng vẻ của Tạ Linh Vân thanh thoát mờ ảo, càng thêm cao ngạo, lạnh lùng. 
 “Nghi thức ghi danh cho đệ tử ngoại môn sắp bắt đầu rồi, sau khi ghi danh, ngươi có thể học cách tiếp quản công việc ở Linh Vân Trì.” 
 Ninh Hữu Lí cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đài cao nơi diễn ra nghi thức chính là nơi nguyên chủ đã thử linh căn năm đó. Chỉ khác với cảnh tượng đông đúc, náo nhiệt trong ký ức, hiện tại chỉ có khoảng hai mươi mấy người, trông khá vắng vẻ. 
 Xem ra, dù có nhiều người đổi ý lên núi, nhưng được phong chủ chấp thuận cũng là số ít. 
 Ninh Hữu Lí không khỏi cảm thán, vận may cả đời này của nàng có lẽ đều đã dùng hết vào hôm nay. 
 “Con nhớ ạ.” Nàng suy nghĩ rồi trả lời. “Hôm đó mười vị phong chủ cùng tông chủ đều có mặt, người đến thử linh căn cũng rất đông, nhưng người được chọn làm đệ tử thân truyền… hình như chưa đến mười người?” 
 “Ừm.” Tạ Linh Vân đáp lời. “Mấy năm gần đây người có tư chất thực sự không nhiều.” 
Ninh Hữu Lí giật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-thau-ao-ca-sau-lai-cau-duoc-ca-to-tong-loai-ca/4669311/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.