“Thật là ép người quá đáng!” 
Nhìn thấy họ rời khỏi, trên khuôn mặt Ngụy Ngọc Sơn vẫn tràn đầy sự tức giận. 
Chỉ một câu nói không vừa ý đã trực tiếp ra tay đánh người bị thương rồi. 
Mặc cho Ly Hỏa Tông chỉ có thể chịu đựng chứ không có cách nào đáp trả lại. 
Đây có lẽ chính là sự tàn khốc và vô tình của giới tu hành. 
Cường giả mới có thể nói đến chính nghĩa và công bằng. 
“Sư tổ, người không sao chứ?” 
Mộ Thiên Ngưng quan tâm hỏi Vu Khải Thủy. 
“Không sao cả, đối phương vẫn chưa dùng hết sức mình, dưỡng thương hai ba ngày tự nhiên sẽ hồi phục thôi.” 
Vu Khải Thủy lắc lắc đầu nói: “Chỉ là đến thế lực cấp Chí Tôn cũng đến rồi, xem ra nước ở nơi này thật sự càng ngày càng hỗn tạp rồi…” 
“Sư tổ, sư phụ, con muốn đến bái kiến Lý tiền bối.” 
Mộ Thiên Ngưng mở miệng nói và cắn chặt môi dưới. 
Vu Khải Thủy hơi nghĩ ngợi một lúc nói: “Cũng có thể đến xem thử, nếu Lý tiền bối có căn dặn gì thì chúng ta cũng có thể nghe theo…” 
Mộ Thiên Ngưng gật gật đầu và quay qua nhìn Hỏa Linh Nhi nói: “Linh Nhi tỷ, tỷ và muội cùng đi nhé.” 
Hỏa Linh Nhi có chút do dự nói: “Lý tiền bối không thích tỷ…” 
Mộ Thiên Ngưng kéo nàng ta lại và nói: “Cao nhân như Lý tiền bối sẽ không để ý đâu.” 
Nói rồi hai người đi về phía thôn nhỏ. 
“Tỷ tỷ, có phải là tỷ có tâm sự gì không?” 
Trên đường đi, Mộ Thiên Ngưng đột nhiên hỏi. 
Vừa nãy nàng đã nghe thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-phai-tuyet-the-cao-nhan/1367498/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.