Trong phòng tự học thứ hai, những sinh viên vẫn biểu hiện ra thái độ hờ hững. Trần Hán Thăng sau khi nói xong, phát hiện những người đi theo mất đi một người, vậy là có người chưa chào đã rời đội. Trần Hán Thăng lắc lắc đầu, cóc có ba chân* rất khó tìm còn người có hai chân thì lại quá nhiều*, đi rồi vậy thì tìm lại là được. (*Cóc có ba chân: Tên là Kim Thiềm: là con cóc người ta hay để trong nhà mà ngậm 1 đồng xu lớn ấy. Đồ vật quý thì khó tìm, còn tìm người làm thì rất dễ.) Ở cái cửa phòng học thứ ba, Trần Hán Thăng đơn giản nói: "Các cậu có muốn thử hay không?" Mấy người còn trong đội liếc mắt nhìn nhau. Cuối cùng, chỉ có một cậu sinh viên trong đội tên là Cao Đằng Phi chủ động bước lên bục giảng. Cậu ta đứng trên bục giảng nhưng không ai quan tâm đến, lắp ba lắp bắp tuyên truyền về dịch vụ chuyển phát nhanh 101. Sau khi cậu ta đi xuống, Trần Hán Thăng hỏi Cao Đằng Phi: "Trước khi nói có phải rất hồi hộp hay không?" Cao Đằng Phi gật gù. "Còn bây giờ?" Trần Hán Thăng lại hỏi. Cao Đằng Phi bình tĩnh lại nói: "Lúc bắt đầu thật sự rất hồi hộp, giờ nhớ lại thì thấy đầu óc trống rỗng. Lúc này thấy rằng không có quá nhiều cảm giác, giờ còn muốn thử lại một lần nữa." Trần Hán Thăng cười một tiếng “Ha ha”, trường hợp thuyết trình trước đám đông là như như vậy. Đầu tiên mở miệng thì có ngàn vạn khó khăn, sau khi mở miệng sẽ từ từ thích ứng, thực sự đây chính là một loại rèn luyện. Sau khi ra khỏi phòng học thứ ba, có lẽ là do thấy phản ứng của học sinh phía dưới. Những người còn lại đều tìm lý do rời đi. Có học sinh trước khi đi còn thành khẩn cùng Trần Hán Thăng xin lỗi: "Tớ cảm thấy mình phù hợp với tuyên truyền ở ký túc xá hơn, nếu như có cơ hội thì tìm đội khác thử xem." Trần Hán Thăng cười ha hả, qua loa nói rằng: "Có duyên thì gặp lại." Cao Đằng Phi có chút khổ sở không hiểu, Trần Hán Thăng vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: "Chuyện này chờ buổi tổng kết tối nay rồi bàn lại, hiện tại chúng ta chỉ còn hai người đi tuyên truyền ở phòng học, cậu có sợ hay không?" "Có gì mà phải sợ, tớ hiện tại không sợ." Cao Đằng Phi tự tin nói. Đêm nay ở những phòng học còn lại, Trần Hán Thăng đều nhường Cao Đằng Phi làm chủ giảng, hắn ở bên cạnh giúp phát truyền đơn, sau khi rời khỏi hắn chỉ ra những sai lầm của Cao Đằng Phi . Vì vậy, Cao Đằng Phi tiến bộ rất nhanh, từ lần thứ nhất lên đài lắp ba lắp bắp đến lúc cuối cùng âm thanh càng ngày càng vang dội. Buổi tối lúc 9 giờ, một nửa phòng học ở tòa A rốt cục càn quét xong xuôi. Trần Hán Thăng mời Cao Đằng Phi uống trà sữa cùng làm tổng kết. “Cậu muốn hỏi tớ tại sao không mạnh mẽ thuyết phục mọi người ở lại." Trần Hán Thăng lấy điện thoại di động ra đặt lên bàn: "Từ thế giới quan của các cậu, tôi có trường học chống đỡ gây dựng sự nghiệp, có di động, còn có thể tuyển mộ học sinh kiêm chức. Nhìn thật giống rất có bản lĩnh, nên đi trợ giúp những học sinh đã bỏ cuộc giữa chừng." "Thế nhưng đứng ớ góc độ của tôi, những thứ này đều tiêu tốn rất nhiều thời gian và công sức. Còn phải thiếu nợ tùm lum, thay vì giúp đỡ những người từ bỏ giữa đường kia tại sao không nâng đỡ những người đồng ý kiên trì. Như vậy tôi có thể làm nhiều việc hơn, cậu đã hiểu chưa?" Trần Hán Thăng tận lực, thẳng thắn nói trắng ra. Cao Đằng Phi yên lặng gật đầu, uống hai ngụm trà sữa cậu ta lại hỏi: "Hiện tại, đội 2 chỉ còn mình tôi." Trần Hán Thăng hờ hững nói ra: "Thế thì đã sao, việc làm thêm ngoài giờ trong đại học, rất nhanh sẽ có người bổ sung. Hiện tại tôi để cậu làm đội trưởng, cậu nên nghĩ cho mình cái biệt hiệu." Cao Đằng Phi suy nghĩ một chút, gọi là "Hư Trúc" . Hai người lại giao lưu trao đổi kinh nghiệm một hồi ở phòng học, Trần Hán Thăng giơ ly trà sữa cùng Cao Đằng Phi đụng một cái: "Chỉ có người kiên trì thì mới xứng nắm giữ nhiều cơ hội." Trần Hán Thăng mua thêm mấy cốc trà sữa đem về căn cứ gây dựng sự nghiệp, vào lúc này 101 cùng 102 trái lại khá là náo nhiệt. Bên ngoài gió lạnh không ngừng, nhưng hai cái gian phòng này có máy sưởi làm nổi bật một bầu không khí ấm áp. Thẩm Ấu Sở cầm sổ tay luyện tập sử dụng excel, Hồ Lâm Ngữ ngồi bên cạnh chỉ dạy, Lý Quyến Nam cùng bạn học khác đang chơi cờ. Ở bên trong nhà kho 102, giọng của bốn người lớp quản lý công cộng ban 2 đang luyện tập có thể nghe một cách rõ ràng. Những cảnh tượng này tạo ra một loại cảm giác đặc biệt, Trần Hán Thăng yên lặng hút một điếu thuốc, ngắm nhìn những đợt sóng của hồ nhân tạo đập lên hòn đá, sau khi ổn định cảm xúc thì trở về căn cứ. Nhìn thấy trong tay Trần Hán Thăng cầm trà sữa, 102 truyền ra tiếng hoan hô nhảy nhót, những người tham gia tranh luận hầu hết hướng ngoại, còn có người đùa giỡn kêu to "Lớp trưởng vạn tuế". 101 thì hơi yên tĩnh, Hồ Lâm Ngữ một bên uống trà sữa, vừa nói: "Lại để cho cậu dễ dàng thu mua lòng người." Trần Hán Thăng cười cợt: "Trà sữa cũng không chặn nổi miệng của cậu." Nói xong hắn cầm lấy sổ sách liếc nhìn: "Ngày hôm nay có bao nhiêu kiện chuyển phát nhanh?" "133 kiện." Thẩm Ấu Sở nhớ rất rõ. Trần Hán Thăng gật gù, bình thường Tài Viện mỗi ngày thì có hơn 60 kiện chuyển phát nhanh, sau khi Mạnh Học Đông không nghi làm thì lưu lượng chuyển hướng sang 101, hơn nữa còn có quảng cáo cùng với biểu ngữ lần trước, có chút tăng lên là điều rất bình thường. "Bên trong 133 có bao nhiêu kiện đến từ những sinh viên chúng ta đã nhận?" "45 kiện." Trần Hán Thăng không hỏi thêm nữa, căn dặn Thẩm Ấu Sở nói rằng: "Buổi tối cậu mang laptop về ký túc xá, cố gắng luyện tập thêm excel." "Ừ, được rồi." ······ Mấy ngày kế tiếp, Trần Hán Thăng lại cùng các nhóm khác đi tuyên truyền. Những tình huống tương tự như Hứa Mộng Trúc bỏ cuộc giữa chừng, lặp đi lặp lại nhiều lần. Trần Hán Thăng chưa bao giờ có ý giữ lại, có điều người kiên trì vẫn có, đây chính ra những đại lý cấp 2 ổn định sau này. Sau khi mấy túi giấy* "Tài Viện tòa F-101" được in ra, Trần Hán Thăng còn để cho bọn họ mang theo phân phát lúc tuyên truyền ở ký túc xá hay là phòng học. Có thể tưởng tượng, tương lai không xa loại túi giấy này sẽ trở thành loại để đựng vật phẩm lưu thông trong Tài Viện. Trần Hán Thăng cảm thấy còn chưa đủ. Trước tiên hắn đi mua gói thuốc Trung Hoa rồi đặt vào bên trong túi giấy, sau đó lại ôm một chồng lớn túi giấy, đi tới văn phòng của phó bí thư đoàn ủy Vu Dược Bình: "Vu bí thư, người phân loại tài liệu cho ngài đến rồi đây." Vu Dược Bình nhìn thấy trong tay Trần Hán Thăng cầm theo túi giấy tuyên truyền, cười nói: "Gần đây ở trường học thường hay nhìn thấy thứ đồ chơi này, tôi còn buồn bực không biết Tài Viện F-101 là nơi nào, sau đó nghĩ lại tỉ mỉ không phải đó là nơi của cậu sao." Trần Hán Thăng cười nói: "Em có cầm theo một ít lại đây. Lúc nào ngài cần, có thể lấy ra sử dụng." Vu Dược Bình cười chỉ trỏ Trần Hán Thăng: "Cậu là hi vọng đoàn ủy lão sư hỗ trợ tuyên truyền đi." Trần Hán Thăng cũng không phủ nhận, hắn mang theo túi giấy có thuốc Trung Hoa đưa tới: "Còn phải có sự đồng ý của bí thư Vu. Hơn nữa ở phương diện thiết kế, quản lý Chung còn muốn xin thêm ý kiến từ bí thư Vu." Vu Dược Bình vung tay nói: "Tôi không hiểu thiết kế ······ " Có điều nhìn thấy trong túi có thuốc Trung Hoa. Vu Dược Bình đột nhiên rõ ràng, hắn âm thầm đặt ở dưới chân, sắc mặt cũng nghiêm túc một chút: "Gây dựng sự nghiệp có gì khó khăn hay không?" "Có ạ, đó chính là không có tiền." Trần Hán Thăng trực tiếp nói, Vu Dược Bình chủ động hỏi cũng không muốn nợ ân tình ý tứ. "Tôi cũng không giúp được gì." Vu Dược Bình dáng vẻ như là thương mà không giúp được gì: "Tôi đã sớm nói rồi, trường học trừ ngoài việc cho các cậu hai cái văn phòng kia, những cái khác đều phải dựa vào chính các cậu." Trần Hán Thăng đưa tới một điếu thuốc: "Bí thư Vu, trong trường học có máy tính nào chưa được sử dụng hay không, có thể cấp cho gây dựng sự nghiệp hai máy để phát triển được không?" Trần Hán Thăng cũng không nói là chính mình dùng, lấy hạng mục thay mặt chống đỡ, như vậy máy vi tính trước sau cũng là vật phẩm của trường, chỉ là chuyển sang nơi khác sản sinh giá trị thôi. Vu Dược Bình tự nhiên hiểu rõ ràng, hắn suy nghĩ một chút nói: "Máy tính chưa được sử dụng đúng là còn rất nhiều. Cậu thẳng thắn lấy danh nghĩa gây dựng sự nghiệp xin tới, tôi đồng ý cho cậu qua bên kia chọn hai máy, thế nhưng không thể mang về ký túc xá để sử dụng." Trần Hán Thăng "Ừ" một tiếng, Vu Dược Bình người này xử sự rất có quy luật, nhất định không đưa đồ của cơ quan về nhà mình, thế nhưng với quyền hạn của chức vụ hiện tại, ông ấy có thể phân phối tài nguyên nhà trường chảy về phía nơi nào. Rời đi văn phòng đoàn ủy, Trần Hán Thăng đột nhiên nhớ tới một chuyện quay lại nói: "Nghe nói đoàn ủy học sinh cũng có thể tiến vào, em có đủ hay không điều kiện để tiến vào?" Vu Dược Bình nhíu mày: "Công việc hàng ngày của đoàn ủy là do cô ấy phụ trách. Thời gian vừa qua, cô ấy ra ngoài học tập, tôi cùng cậu đi qua hỏi thăm một chút đi." "Được đó, hai người chúng ta đến chào hỏi cô giáo Quan." Trần Hán Thăng cười nói. Hai người đi tới tầng hai Vu Dược Bình ở trước, Trần Hán Thăng ở phía sau, vừa mới vào văn phòng vẻ mặt Trần Hán Thăng chính là sững sờ. "Tiên sư nó, làm sao là cô ấy?" Quan Thục Mạn thấy có người tiến vào văn phòng, ngẩng đầu nhìn lên rõ ràng đều là "Người quen" . "Bí thư Vu, bạn học Lý Quyến Nam, làm sao hai người đồng thời lại đây."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]