Trần Hán Thăng quay về trường học đã là 6h tối. Đầu đông, trời rất nhanh tối, tòa nhà F là khu vực tự học nên đèn điện sáng trưng, giống như tòa bảo tháp lưu ly vậy.
Nhưng trong phòng 102 lại tối đen như mực, còn bên trong phòng 101 chỉ lóe lên ánh đèn sợi đốt, mờ hồ phát ra ánh sáng le lói trong đêm đen đầu đông.
Trần Hán Thăng cau mày, bước vào phòng 101. Hắn nhìn thấy Thẩm Ấu Sở vẫn đang ngồi ở góc đó, cạnh máy sưởi nhưng không hề cắm điện, một tay cầm quyển sách đọc, còn tay kia đưa lên miệng hà hơi cho ấm lại.
Ánh đèn yếu ớt bao phủ quanh người Thẩm Ấu Sở, nhìn qua trông đáng thương, nhỏ yếu, pha chút bất đắc dĩ.
Kiến Nghiệp bước vào mùa đông, thời tiết cực lạnh. Phòng 101, diện tích lại lớn, gió lùa vào như ngoài trời, hỏi sao không lạnh.
“Tạch tạch tạch.” Trần Hán Thăng lập tức bật hết điện trong phòng 101 lên. Ánh sáng đèn đột nhiên lóe lên làm cho Thẩm Ấu Sở giật mình. Cô nàng quay lại nhìn Trần Hán Thăng, trong đôi mắt anh đào đẹp đẽ hiện lên một tia an bình.
Nhưng sắc mặt Trần Hán Thăng lại không được tốt. Thẩm Ấu Sở nhìn thấy lo lắng, bất an, nên vội vàng đứng lên hỏi: “Cậu, cậu uống rượu đấy à? Để mình đi chuẩn bị nước nóng.”
Trong khu nhà dạy học, phòng nào cũng có nước nòng. Trần Hán Thăng không để ý đến điều này, ngược lại dùng giọng chất vấn hỏi: “Sao không bật đèn, máy sưởi cũng không dùng?”
“Trong phòng có mỗi mình tớ, tớ không sợ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-that-khong-muon-trong-sinh-a/1087559/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.