Ngày hôm sau, thời điểm lên lớp học, phụ đạo viên Quách Trung Vân chủ động tới tìm Trần Hán Thăng, bàn về cuộc thi biện luận. Lúc này, Trần Hán Thăng mới hiểu được quy mô cuộc thi này có vẻ lớn. "Năm nay còn tầm 1 tháng nữa là kết thúc, còn rất nhiều việc phải làm, bao gồm cuộc thi biện luận toàn Viện, và ngày kỷ niệm 50 năm thành lập trường." Lão Quách buồn bã nói. Trần Hán Thăng cười thầm trong lòng. Thực ra, lão Quách là người rất sợ phiền phức, năm này qua tháng khác vẫn chỉ là một phụ đạo viên. Mà công việc này hầu như chỉ dành cho những người già, không muốn dính líu vào việc đấu đá lẫn nhau. Nhưng lần này, có Trần Hán Thăng làm lớp trưởng, Hồ Lâm Ngữ làm bí thư chi bộ. Một người sử lý việc lớn, một người sử lý việc nhỏ, nên bệnh lười của lão Quách lại tái phát. Lão chỉ quan tâm đến chuyện mấu chốt nhất mà thôi. "Nhà trường kỷ niệm 50 năm không liên quan đến lớp chúng ta. Chuyện này do hội học sinh xử lý. Em nghe nói, buổi lễ này sẽ kết hợp cũng với tiệc tết nguyên đán." Trần Hán Thăng lên tiếng an ủi. Sắc mặt Quách Trung Vân có phần vui vẻ lên: "Nhưng cuộc thi biện luận lại có quan hệ. Tôi nghe nói, khoa định tổ chức cuộc thi biện luận trong nội bộ, để tìm ra người có khả năng nói tốt nhất. Cuối cùng tìm ra người đại diện cho khoa tham dự cuộc thi biện luận toàn Viện." "Vâng. Chuyện này em biện. Việc này được chuẩn bị rất là long trọng." Trần Hán Thăng bình tĩnh nói. "Cậu biết là được. Thế tôi sẽ giao tất cả công việc cho cậu." Quách Trung Vân vỗ vỗ vai Trần Hán Thăng, giọng nói đầy sự tín nhiệm. Lão Quách vừa rời đi, là Trần Hán Thăng bước ngay tới chỗ Hồ Lâm Ngữ, gọi cô nàng ra ngoài nói chuyện: "Gần đây nội bộ khoa chuẩn bị tổ chức cuộc thi biện luận, tuyển chọn sơ bộ. Sao mình không biết? Hồ Lâm Ngữ trợn mắt nói: "Ông nội nhà cậu thời gian không lên lớp còn nhiều hơn cả tiết học. Tôi đã hai lần đi tới phòng 101 tìm cậu mà có được đâu. Làm sao báo cáo đây?" "Với lại, dù cho báo cáo, cậu sẽ quan tâm sao?" Hồ Lâm Ngữ hừ một tiếng, sau đó nói. Trần Hán Thăng cũng không phụ định: " 'người xúi bậy' nói có lý đấy, nhưng cần chú ý thái độ. Chỉ cần một này 'quả nhân' không từ bỏ, thì vị trí lớp trưởng vẫn là của 'quả nhân' ." "Phi! ." Hồ Lâm Ngữ phỉ nhổ vào, trên mặt hiện lên vẻ khinh thường. Bản thân Trần Hán Thăng sẽ không mặc kệ mọi chuyện: "Lần này, lớp định cử mấy người tham gia dự thi?" "Bạch Vịnh San, Đàm Mẫn, Trương Minh Huy cùng Đổng Tú Tú, theo thứ tự là một, hai, ba, bốn biện thủ." Hồ Lâm Ngữ trả lời. Trần Hán Thăng 'ừ' một tiếng. Hắn là lớp trưởng, dù cho không để ý việc vặt trong lớp, nhưng quen biết rất nhiều bạn trong lớp. Nói một cách đời thường chính là, mặc kệ mọi người thích làm gì thì làm, nhưng phải nắm quyền nhân sự. Bạch Vịnh San là một cô gái xinh đẹp thuộc lớp 2 Hành Chính Công, chỉ xếp sau Thương Nghiên Nghiên. Thường ngày cô ấy có vẻ đẹp đáng yêu trong sáng, không nghĩ tới cô ấy còn có khả năng tu duy nhanh của một biện thủ nữa. Đàm Mẫn là đồng hương của Trần Hán Thăng. Đổng Tú Tú là cô gái ở cùng phòng với Thẩm Ấu Sở. Trương Minh Huy là chàng trai duy nhất, có thể nói cuộc thi này là hành trình hạnh phúc của tên này. "Hiện tại có gì khó khăn không? Cả vấn đề vật chất lẫn tinh thần." Trần Hán Thăng hỏi. Hồ Lâm Ngữ suy tư một chút, rồi nói: "Buổi tối trời quá lạnh, tập biện luận trong phòng tập luyện làm tay chân đông cứng hết cả lên, mà tập ở thư viện thì không nói được." "Vậy thì đến chỗ làm của mình đi, nơi đó là trung tâm hoạt động của lớp. Các cậu vào phòng 102 mà luyện tập, nơi đấy 4 người tập luyện thoải mái." Hồ Lâm Ngữ bĩu môi nói: "Nơi đó của cậu, lạnh kém gì ở phòng tập đâu." "Việc nhỏ thôi mà." Trần Hán Thăng ga lăng nói: "Lập tức, mình sẽ mua 2 máy sưởi bằng điện không được sao? Cộng vào đó, tối tối sẽ có những cốc trà sữa nóng hổi, hi vọng những tuyển thủ của chúng ta sẽ mang lại vẻ vang cho lớp." Hồ Lâm Ngữ nghĩ, nếu mua máy sưởi điện thì hoàn toàn có thể giải quyết vấn đề này. Cô ấy ngạc nhiên nói: "Chuyện này có phải dùng tiền quỹ lớp không?" "Không cần." Trần Hán Thăng khoát tay nói: "Mình không chiếm tiện nghi của lớp, dù sao sau này chỗ đó cũng cần sử dụng." . . . Đúng thật, Trần Hán Thăng không phải loại người nói cho sang mồm. Buổi chiều, hắn tới Chợ Nghĩa Ô mua 4 máy sưởi điện mang về, tiện thể in thêm mấy tờ rơi quảng cáo cùng đặt hàng một chút túi giấy, trên đó ghi 'tòa nhà F-101 Tài Viện' . Tối hôm qua, sau khi tổng kết xong công việc. Có người đưa ra ý kiến tặng quà, đây là ý kiến cực kỳ sáng tạo. Nên Trần Hán Thăng quyết định, dùng món đồ này coi như là quà tặng nhỏ. Sau này, có người nào không thích ném đi, cái túi này nằm trên đất vẫn giúp sức cho công cuộc tuyên truyền của tòa nhà F-101. Thời điểm, Trần Hán Thăng mang mấy cái máy sưởi về, ghé qua quyển số Thẩm Ấu Sở đang ghi chép, thì thấy trong đó ghi chép rất gọn gàng, đâu ra đấy. Hôm này đã có người đem thư tín đến nhờ chuyển phát. Thẩm Ấu Sở có trách nhiệm ghi chép lại. Công việc cần ghi lại, vận chuyển từ nơi nào, chuyển đi đâu, đây là cơ sở cho việc đảm bảo an toàn đơn hàng. Đồng thời ghi chép xem người nào giới thiệu qua, để trích phần trăm tiền thưởng. Trần Hán Thăng cảm thấy, công việc này nếu sử dụng máy tính sẽ thuận lợi hơn rất nhiều, ghi chép an toàn, nhanh chóng. Nhưng người hắn quen biết sử dụng thành thạo máy tính chỉ có Tiêu Dung Ngư mà thôi. Máy tính của Tiêu Dung Ngư là loại Toshiba Sp6100, có giá 7000 tệ. Không những thế cô bé còn có điện thoại, đồng hộ, phụ kiện Laptop. Tiểu Ngư Nhi đúng chuẩn thấp nhất của con nhà có điều kiện. "Mình có ngu mới đi mua. Trước tiên, mượn Tiêu Dung Ngư dùng một thời gian, sau đó nghĩ biện pháp kiếm về từ hạng mục trợ giúp sinh viên lập nghiệp của trường học mới được." Nếu không phải vậy, Trần Hán Thăng sao có tiếng là lưu manh chứ. Điện thoại được Chung Kiến Thành ủng hộ, còn máy tính phải kiểm được qua sự ủng hộ của nhà trường chứ. Lúc này, Lý Quyến Nam cũng đang ở đây. Tên này đang chổng mông lên, chỉnh lý lại đống thư tín đang chất ở phòng 102. "A Nam, anh lo lắng chú ở nơi này ban đêm sẽ lạnh, nên cố tình mua cho chú cái máy sưởi này đấy." Trần Hán Thăng cười hì hì nói. "Anh cho rằng em sẽ tin sao?" Lý Quyến Nam là người thành thật, vội vàng ấp úng nói: "Anh mua cho ai, trong lòng anh hiểu nhất mà." Thằng này không phải người ngủ, nên vẫn nhìn ra được Trần Hán Thăng xử sự với Thẩm Ấu Sở là không bình thường. Cô bé Thẩm Ấu Sở nghe được lời này, thì khuôn mặt đỏ bừng lên, dùng giọng lo lắng nói ra: "Mình, mình không sợ lạnh." Nguyên nhân mua máy sưởi, phần lớn là vì Thẩm Ấu Sở. Trần Hán Thăng không hề phản đối, còn nhẹ nhàng nói với Thẩm Ấu Sở: "Sau này, 2 máy sẽ đặt ở phòng 101. Một cái dành riêng cho cậu, còn một cái cho mọi người sử dụng." Lý Quyến Nam cách đó không xa, nên nghe rất rõ những lời này. Không nghĩ tới Trần Hán Thăng đã từng bị cô gái nào đấy cắn nát cả môi, mà người đó chắc chắn không phải Thẩm Ấu Sở. "Phi, đúng là tên cặn bã." . . . Trần Hán Thăng ngồi trong lớp học vài tiết buổi chiều, thì cửa hàng in ấn gọi điện tới nói, túi hàng mẫu đã làm xong, cần hắn tới xem qua. Nếu như đồng ý, cửa hàng sẽ bắt tay vào làm số lượng lớn. Trần Hán Thăng lần nữa cúp học, nhanh chóng đến Chợ Nghĩa Ô. Ông chủ cửa hàng in ấn đã quá quen thuộc với Trần Hán Thăng rồi, thấy hắn đến thì lập tức chỉ vào cái túi nói: "Nếu như không phải cậu yêu cầu, tôi sẽ không làm loại này, chi phí để ra thành phẩm quá cao, kiếm được chẳng đáng là bao." Không gian túi giấy khoảng chừng bỏ vừa quyển sách. Ý định của Trần Hán Thăng là hướng đến sự tiện lợi, giúp sinh viên có thể dễ dàng mang theo. Trên đó quai sách được khoét giống nửa vòng tròn, bề mặt có dán giấy màu vàng nhạt, trên đó in dòng chữ màu hồng 'Chuyển phát nhanh Tài Viện tòa nhà F-101" . Trần Hán Thăng cầm lấy hàng mẫu, quan sát tỷ mỉ, sau đó góp ý: "Ông chủ, có thể in thêm cái logo nhỏ hình hỏa tiễn giống như trong bộ phim hoạt hình có được không?" Ông chủ tiệm in ấn vui vẻ nói: "Cậu cũng là fan đội bóng rổ Rockets sao? Là đội năm nay Diêu Minh sẽ sang NBA thi đấu. Bây giờ, tôi chính là fan của đội Rockets." Trần Hán Thăng ngạc nhiên, quả thật tháng 6 này Diêu Minh với thân phận là người chơi hay nhất sẽ sang NBA thi đấu, không ngờ thời gian trôi qua thật nhanh. "Đúng vậy, tôi cũng là fan đội Rockets. Vì vậy nhờ ông chủ làm cẩn thận thêm chút nữa." Trần Hán Thăng cười ha hả nói. Hắn không muốn trả giá, bởi vì số tiền quá nhỏ. Các mặt khác của túi giấy làm cho hắn rất hài lòng. Trần Hán Thăng cầm theo hàng mẫu trở về. Tối nay đội làm thêm thứ 2 sẽ bắt tay vào làm việc. Đội này có cả nam lẫn nữ, cho nên Trần Hán Thăng dẫn họ đi đến phòng học. Trần Hán Thăng suy nghĩ vậy, nên định ăn cơm tối sớm một chút, sau đó ở chỗ làm chơi đùa với Thẩm Ẩu Sở. Không nghĩ tới, hắn vừa tới của thì nhận được điện thoại gọi đến của Tiêu Dung Ngư. "Tiểu Trần, mấy ngày nay sao cậu không tìm tớ?" Mấy hôm nay, Trần Hán Thăng bận rộn đến nỗi không có thời gian nghỉ ngơi, cho nên hoàn toàn không để ý đến Tiêu Dung Ngư. "Gần đây tớ quá bận đi, cậu cũng biết mà!" Trần Hán Thăng trả lời. "Biết là thế. Nhưng trong trường tớ chẳng quen ai, cậu lại không đến thăm tớ. . ." Dù cho, Trần Hán Thăng không ở cạnh, cũng biết được giờ này Tiêu Dung Ngư đang rất tủi thân. Hắn nghĩ sau này còn phải mượn máy tính của đại gia, nên Trần Hán Thăng dứt khoát quay đầu, hướng cổng Đông của trường đi tới: "Đêm này, cùng nhau ăn cơm đi." "Thật sao?" Tiêu Dung Ngư lớn tiếng hỏi. "Đó là dĩ nhiên, không những thế, còn có quà cho cậu nữa đấy." Trần Hán Thăng cười nói. Tiêu Dung Ngư càng nghe càng thích. Thời điểm hai người gặp nhau, Tiêu Dung Ngư ngọt ngào cầm lấy cái túi Trần Hán Thăng mang tới. "Không nghĩ tới, cậu còn cho tớ quà tặng. . . Hả? Quà đâu?" "Cái túi này chính là quà đấy. Tớ tự mình thiết kế, cực kỳ bền." Tiêu Dung Ngư lặng đi một lúc lâu, sau đó âm thanh truyền đến cộng theo sự bất đắc dĩ. "Trần Hán Thăng, cậu không thể ga lăng một chút với tớ được à?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]