Có mấy cậu sinh viên năm nhất, thấy công sức của mình bỏ ra mà không được tôn trọng, đang định đi hỏi cho ra lẽ, thì Trần Hán Thăng ngăn lại: "Các cậu muốn làm gì?" "Tôi cũng không muốn gây chuyện đâu, chỉ muốn hỏi tại sao họ có thể làm những hành động thiếu tôn trọng thành quả lao động của người khác như vậy?" Sinh viên năm nhất là vậy, ngây thơ và đầy lòng nhiệt huyết. Trần Hán Thăng lớn tiếng cười 'ha ha', tiến lại gần, khoác vai người vừa nói: "Chúng ta đang làm gì?" "Tuyên truyền cùng mở rộng công việc chuyển phát nhanh của phòng 101." "Mục đích là gì?" "Rèn luyện kỹ năng cùng kiếm chút tiền hỗ trợ sinh hoạt." "Chính xác." Trần Hán Thăng nói cho cậu sinh viên này, cũng như cả đội biết: "Kiếm tiền là việc không dễ dàng. Còn chuyện rèn luyện kỹ năng, đây chính là tính huống để chúng ta cọ sát. Chỉ cần chúng ta phản ứng khác nhau thì sẽ cho ra một kết quả khác nhau, còn việc tranh cãi sẽ chẳng giải quyết được vấn đề gì." "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ cứ phải nhịn xuống sao?" Cậu sinh viên vừa rồi vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng. "Không nhịn thì làm sao?" Trần Hán Thăng hỏi ngược lại: "Gạo cũng chỉ là một trong số rất nhiều ngũ cốc, người cũng có thất tình lục dục. Ai chẳng có thời điểm bực bội trong người, lần này họ vứt đi, thì lần sau chúng ta lại đến đưa thêm lần nữa." "Nếu sợ khổ, sợ xấu hổ, thì không nên tìm việc làm thêm." Trần Hán Thăng vỗ vỗ bờ vai của cậu này, sau đó tiếp tục đi đến những phòng khác của ký túc xá. Tình hình những phòng khác của ký túc xá cũng không khác là mấy, không nhiệt tình là hờ hững. Đương nhiên cũng có kiểu người ở giữa, đám người này nói không hứng thú cũng không phải, nhưng cũng chẳng quan tâm cho lắm. Giống như đám người đang đánh bài trong phòng này chẳng hạn. Người cùng phòng rủ nhau ngồi đánh bài. Đột nhiên Trần Hán Thăng đi tới, giới thiệu qua mục đích cùng thân phận của mình, còn mấy người trong phòng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Trần Hán Thăng không hề gấp gáp. Hắn đứng đằng sau, chờ ván bài kết thúc, rồi mới phát tờ rơi cho lần lượt từng người trong phòng. Bên thằng, tâm trạng đang tốt nên có đủ kiên nhẫn để nghe Trần Hán Thăng giới thiệu. Nhưng khi nhóm người này, bắt đầu chia bài, cũng chính là thời điểm Trần Hán Thăng chào ra về, tuyệt đối không quấy rầy hứng thú chơi bài của bọn họ. Tầm 9h tối, cuối cùng Trần Hán Thăng đã chào hỏi hết tất cả các phòng trong ký túc xá. Nhưng ký túc xá thế này tại Tài Viện có khoảng mười mấy khu, nên công việc sau này vẫn còn rất nhiều. Đội thứ 1 vừa ra khỏi ký túc đã muốn tản ra, ai về nhà nấy. Nhưng Trần Hán Thăng gọi nhóm người lại nói: "Mọi người cùng nhau đi ăn, uống cốc trà sữa chứ? Tôi mời." . . . Nhà ăn tầng 1 đã đóng cửa, nhưng nhà ăn tầng 2 vẫn còn mở. Đương nhiên, cơm đã hết từ lâu rồi, chỉ còn lại đồ ngọt cùng trà sữa mà thôi. Đám người vừa vén tầm nhựa plastic được dùng làm rèm cửa lên, thì một cơ số mùi dầu mỡ cũng hương vị đồ ăn xông vào mũi. Bên trong, giờ này, đèn đã tắt đi vài chỗ, giống như rất nhiều chỗ ngồi cạnh tường là một cỗ đen kịt. Tuy hoàn cảnh nơi này là như vậy, nhưng ở đây cũng có không ít người, trong đó có vài nhóm người của hội học sinh, đang ngồi cùng nhau thảo luận sự những việc trong hội. Còn những chỗ đã tắt đèn bên góc kia, đến chậm cũng đừng nghĩ đến còn chỗ ngồi, vì nơi này là nơi những đôi yêu nhau đã đến trước dành chỗ rồi. Cũng không thể trách họ được, bởi thời tiết này bên ngoài bờ hồ hay một nơi nào đó ngoài trời thì không thể ấm áp như trong nhà ăn được. Còn nhu cầu sinh lý, cần phải khẩn trương giải quyết cho 'đệ đệ' . "Chuyện này nếu như gọi Thẩm Ấu Sở chắc là không được, còn Tiêu Dung Ngư cũng sẽ không đồng ý. Nhưng nếu như thời gian học đại học mà không được đến nhà ăn làm nòng người, thì 4 năm học đại học còn ý nghĩa gì nữa." Trong lòng Trần Hán Thăng suy nghĩ miên man về vấn để này, nhưng ngoài mặt vẫn đàng hoàng nói: "Các cậu ngồi ở đây, tôi đi mua trà sữa." "Trà sữa Đài Loan' là loại đồ uống rất mới, gần đây trong nước nổi lên là thứ đồ uống hot nhất hiên tại. Chỉ cần rảnh rỗi là trên tay Tiêu Dung Ngư lúc nào cũng cầm một cốc. Trần Hán Thăng mua trà sữa về, ai nấy đều khách khí nói lời cảm ơn. Nhóm người không nghĩ tới mình còn được bao trà sữa, nên thiện cảm đối với 'ông chủ' cũng tăng lên một nấc nữa. "Tối nay, là lần đầu tiên chúng ta làm việc. Mọi người có suy nghĩ gì không?" Trần Hán Thăng lấy ra bao thuốc, hỏi một lượt mọi người trền bàn, sau đó mới lấy cho mình một điếu châm lửa hút. Tập thể tham gia hoạt động, sau đó đưa ra tổng kết, sẽ giúp đỡ rất nhiều cho những người chậm tiến, giúp họ nhanh chóng kéo gần khoảng cách với những người nhóm trên, vừa có thể đề cao địa vị Trần Hán Thăng trong nhóm người. Trần Hán Thăng thấy không có ai muốn đưa ý kiến, thì lập tức chỉ định Thượng Băng nói trước: "Học trưởng, hay anh đi đầu phát biểu đi." Thượng Băng đồng ý rất khoát. Anh ta buông cốc trà sữa xuống nói: "Tôi rút ra chút kinh nghiệm. Việc làm thêm không dễ làm, dù người khác không để ý, mình cũng không nên tức giận, cố gắng bình tĩnh, giới thiệu rõ ràng." 'Tiếp tục, mọi người lần lượt phát biểu." Trần Hán Thăng tiếp tục chỉ người ngồi cạnh Thượng Băng. "Tôi cảm thấy, nhất định phải chuẩn bị kỹ càng. Lần sau nên mang theo Laptop, ghi rõ tình huống cụ thể từng phòng một trong ký túc xá." "Ừ, tôi thì cảm thấy chúng ta cần phải kiên trì, cố gắng giải thích cho mọi người biết là chúng ta không hề lừa đảo." "Tôi có một góp ý nhỏ. Chúng ta có nên làm một phần quà nhỏ, in quảng cáo phòng 101, sau đó đem đến từng phòng, coi như là vừa tặng quà vừa quảng cáo." . . . Sau khi mọi người nói xong, thì mọi ánh mắt đều đổ về Trần Hán Thăng. Trần Hán Thăng dập dập tàn thuốc, nhìn một lượt mọi người, rồi từ từ nói ra: "Mọi người nói rất hay. Tôi đề nghị cho đội chúng ta một tràng pháo tay." "Bộp bộp bộp." Trần Hán Thăng dẫn đầu vỗ tay, những người khác thì ngờ ngác liếc nhìn nhau, những ai nấy cũng đều vỗ tay theo. Loại hành vi này, không chỉ là sự động viên, mà nó còn là sự khẳng định. Ta có thể làm được, có thể vượt qua được tất cả khó khăn. Không nghĩ tới, tiếng vỗ tay làm cho mấy người ngồi cạnh khó chịu, có một cô gái đeo kính nói ra: "Bạn học, xin chú ý giữ yên lặng. Tiếng vỗ tay ầm ĩ làm ảnh hưởng đến chúng tôi." Trần Hán Thăng đang tiến hành tẩy não, không ngờ có người phá rồi. Hắn cau mày nhìn về hướng người vừa lên tiếng, thì có một đám người vẻ mặt khó chịu đang nhìn mình. "Các người ở khoa nào, đến đây làm gì?" Trần Hán Thăng trực tiếp hỏi. "Chúng tôi bên Khoa Học Ứng Dụng, đang chuẩn bị đệ thi biện luận trong Viện." Cô nữ sinh kiêu ngạo nói, câu trả lời đầy sự tự tin. Trần Hán Thăng gật đầu nói: "Nhìn mọi người cố gắng thật đấy, nhưng không có tác dụng gì đâu, bởi người chiến thắng sẽ là khoa chúng tôi. Các người tranh thủ về phòng nghỉ ngơi, đánh bài đi." Cô gái tỏ ra tức giận, bỏ tài liệu xuống 'bốp', sau đó nói: "Bạn học, cậu là khoa nào?" "Tôi khoa kế toán." Trần Hán Thăng càng tỏ ra huênh hoang, hắn còn đánh giá nữ sinh kia: "Khoa kế toán của chúng tôi nhất định sẽ xử lý kho Khoa học ứng dụng. Đến lúc đó, sẽ bắt cậu tới, làm bạn gái khoa kế toán của chúng ta." "Sao cậu có thể nói ra những lời ấy. . . ." Có cậu sinh viên cũng ngồi bàn đấy định đứng lên, nhưng lại bị cô gái đeo kính giữ lại: "Chúng ta là sinh viên, chỉ nên đấu văn, không nên động võ. Mọi người nhớ kỹ chuyện hôm này, khóa chúng ta nhất định sẽ đánh bại khoa kế toán." "Tốt, nhất định đánh bại khoa kế toán." Một bàn cả nam lẫn nữ đồng loạt hô to, như chuẩn bị ra trận chống lại kẻ thù vậy. Cũng may, nhóm này tuyên thệ xong thì lập tức rời đi. Trần Hán Thăng quay đầu nói: "Còn ngơ các cái gì, chúng ta bàn tiếp." "Tôi tổng kết thế này. Chúng ta đi đến từng phòng quảng cáo chủ yếu dựa vào khả năng tùy cơ ứng biến. Ai có thắc mắc thì chúng ta giải đáp, tâm trạng ai không tốt thì chúng ta cần thông cảm. Còn những người không tỏ ra điều gì, thì lần sau chúng ta lại tới nữa. Tóm lại, chúng ta cần phải giới thiệu cho mọi người đều biết." Những người trong đội đồng loạt gật đầu, ai cũng hiểu điều Trần Hán Thăng nói là mấu chốt nhất. "Về sau, tôi sẽ rất ít cơ hội đi với mọi người. Vì vậy, học trưởng Thượng Băng sẽ làm đội trưởng, mọi người bàn bạc cho ra một cái tên, lấy từ các môn phái trong tiểu thuyết của Kim Dung đi. Loại đề nghị thú vị này nhằm nâng cao khả năng kết dính của mọi người trong đội. Sau đó, đội 1 thống nhất đổi tên thành 'phái hoa sơn' . Thương Băng lấy danh hiệu là "Lệnh Hồ Xung" . Cuối cùng, Trần Hán Thăng bàn giao thêm chút việc nữa, là công việc phong phú và cực kỳ ý nghĩa lần này đã chính thức kết thúc. Trần Hán Thăng định rời đi, đột nhiên Thượng Băng gọi hắn lại nói: "Hán Thăng, thật ra anh học ở khoa kế toán. . ." "Đen vậy sao?" Trần Hán Thăng còn chưa quên chuyện này, không ngờ tới Lý Quỷ lại gặp được Lý Quỳ. (không ngờ chém gió lại thành thật. ) "Đúng vậy, các lần thi trước, Khoa Học Ứng Dụng đều thể hiện ra trình độ biện luận rất cao. Tôi có cảm giác, cuộc thi này, khoa Kế toán sẽ bị họ dồn sức mà vùi dập." Thương Băng vừa thở dài vừa nói. "Lệnh Hồ huynh, đừng sợ." Trần Hán Thăng vỗ vỗ vai anh chàng: "Khoa Nhân Văn sẽ trả thù cho khoa Kế Toán."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]