Chương trước
Chương sau
Quay lại thời gian chuẩn bị ăn cơm, thời điểm Quý Ngư và Bùi Đình tiến vào nhà ăn, Đào Viên lập tức thở phào nhẹ nhõm, tối hôm qua Quý Ngư đi làm kiểm tra cậu ta vẫn luôn lo lắng sợ Quý Ngư chưa về.

Sở Ưng ngồi cạnh Đào Viên, ánh mắt quái lạ nhìn cậu một cái.

Đợi Quý Ngư ngồi vào bàn Đào Viên lặng lẽ đưa đạo cụ tai nghe cho Quý Ngư.

Quý Ngư chú ý tới vẻ mặt Lý Ngọc không thích hợp, cả khuôn mặt gã đỏ bừng, ngay cả khi ăn cơm tay cũng chống đầu, xem ra mức độ dị biến đã chạm đến cực hạn, chắc là rất khó chịu.

Lý Ngọc nhịn không được, dùng tay đập vài cái sau đầu, trừng đôi mắt gồ đầy tơ máu nói: “Ê Quý Ngư, mày thông minh như thế nhất định mày biết rõ quá trình lúc kiểm tra nhỉ, mau nói cho tao biết đi, nói mau coi!”

“Lý Ngọc, bình tĩnh đi, hôm nay không phải lượt cậu làm kiểm tra, nếu bộ dạng gây rối của cậu bị chúng biết……” Trương Mẫn vội vàng ngăn cản Lý Ngọc tiếp tục nói.



Lý Ngọc cũng giật mình phát hiện tình trạng của bản thân không thích hợp, mà đây là điều viện điều dưỡng muốn, khi mục tiêu đạt tới mức độ dị biến nhất định sẽ bị lấy mất bộ phận cần thiết, lúc đó “Bệnh Nhân” sẽ không còn giá trị lợi dụng nữa.

Quý Ngư tỏ vẻ hoảng hốt, lắc đầu nói: “Tôi không biết gì cả, tôi ngủ suốt quá trình, ai tới, đi đâu tôi còn chẳng phát hiện nữa là.” Trong nhóm có người của viện điều dưỡng, không thể công khai tiết lộ tin tức.

Những người khác còn tưởng rằng có thể chiếm được một ít thông tin từ Quý Ngư, không nghĩ tới Quý Ngư cũng không biết gì giống bọn họ, xem ra bị viện điều dưỡng dạy dỗ một trận khiến cậu chàng sợ mất mật rồi.

Vì một hồi nhạc đệm nhỏ nhoi, không khí trên bàn cơm khá áp lực, Lý Ngọc ăn chưa được mấy muỗng đã vội vã rời đi, người khác cũng lục tục rời đi.

Quý Ngư ở lại cuối cùng, phó bản lần này cho mọi người thời gian giao lưu quá ngắn, bọn họ dường như bị nhốt trong lồng sắt, còn được tặng kèm giám thị luôn kè kè như hình với bóng, đến tận bây giờ vẫn chưa tìm được phương pháp trốn thoát.

Nhưng có sốt ruột cũng vô dụng, Quý Ngư không nhanh không chậm ăn hết phần cơm, sau đó cùng Bùi Đình xuống tầng 2.

Trở lại phòng, Quý Ngư hỏi Bùi Đình: “Anh biết mật mã phòng cấp thuốc không?”

“Biết chứ, nhưng không thể trực tiếp nói cho cưng được, nói huỵch toạc ra thì còn gì thú vị nữa, phó bản phải tự mình thông quan, có làm nũng cũng vô dụng.” Bùi Đình nhướng mày nói.

Ai thèm làm nũng? Quý Ngư hung hăng nhíu mày, mà cậu cũng dự liệu được Bùi Đình sẽ không dễ dàng nói cho mình manh mối quan trọng, Bùi Đình như người ngoài cuộc đang xem livestraem không cần thông qua màn hình vậy.

Không chiếm được manh mối Quý Ngư vẫy vẫy tay tống cổ hắn đi lấy thuốc, Bùi Đình thấy cậu tỏ thái độ càng rỡ cũng không tức giận, thong thả ung dung đi lên tầng 4.

Chờ hắn rời khỏi đây, Quý Ngư lấy đạo cụ tai nghe kết nối cuộc trò chuyện nhóm ba người, Quý Ngư mở miệng hỏi trước: “Máy phát điện nổ là hai người làm hả.” Bằng không sao có thể trùng hợp đến thế, vừa vặn lúc cậu kiểm tra, máy phát điện gặp vấn đề.

Giọng Đào Viên truyền tới: “Là anh Sở làm á, anh ấy có đạo cụ tàng hình, nghe thấy vài người nói thiết bị có vấn đề nên thuận nước đẩy thuyền cho nó hư luôn, tôi cũng thừa cơ hội đi vào văn phòng viện trưởng. Hên vãi luôn, phát hiện được bệnh án của chúng ta, chứng bệnh liên quan đến bộ phận mọi người nói gặp vấn đề, rồi còn mò trúng ảnh chụp một người dưới sô pha, thẻ trên ngực viết chữ ‘ Viện Trưởng ’.”

Chờ Đào Viên nói xong, Quý Ngư kể lại quá trình kiểm tra tối qua và nhìn thấy thực nghiệm thể số 2, tiếp theo cậu nhắc nhở một câu: “Hai người cẩn thận Nghiêm Thức, gã chắc là ‘ kẻ mật báo ’, là người của viện điều dưỡng.”

Đào Viên kinh ngạc cảm thán: “Sao anh Quý biết được hay thế.”



Cậu ta bất tri bất giác đổi xưng hô thành “Anh Quý”,cậu ta thường gọi người lợi hại hơn mình là “anh” và “chị”.

“Nghiêm Thức nói bộ phận bị bệnh là chân nhưng thực nghiệm thể số 2 đã có sẵn một chân, một chân khác là từ Lưu Binh, hiện tại đang đặt trong tủ đông phòng thí nghiệm, Nghiêm Thức đã nói dối.” Quý Ngư giải thích.

Đào Viên gật đầu lia lịa.

Giọng Sở Ưng nặng nề truyền tới: “Về manh mối phòng cấp thuốc, tôi dùng đạo cụ tàng hình nhìn thấy tất cả hộ lí đều phải đợi hộ lí của Quý Ngư tới mở cửa, thẻ vào phòng cấp thuốc đang cất trên người hắn, còn mật mã thì không biết giới hạn bao nhiêu chữ số, chỉ mới nghe được hắn bấm ba con số nào đó. Đầu bếp ở tầng 3 thì vẫn ở mãi trong nhà ăn suốt không thấy rời đi.”

Quý Ngư nhăn nhăn mày, tầng 3 có vật gì quan trọng sao?

Sở Ưng sau khi nói xong thì chuẩn bị offline, Quý Ngư gọi hắn lại: “Chúng ta hợp tác nhé, chỉ phó bản lần này thôi, kết thúc phó bản chúng ta giải tán, không cần cho phương thức liên lạc gì đâu, anh quen rất nhiều người chơi muốn hợp tác tiếp làm gì còn cơ hội nữa. Tương lai chúng ta càng không có cơ hội gặp lại nhau đúng không.”

..........

Đại sảnh livestream.

“Quý Ngư ăn gan hùng mật gấu hay gì mà liều thế, bộ không biết Sở Ưng không tổ đội sao?”

“Thì có làm sao, tao thấy trong ba người này chẳng có ai là kẻ kéo chân đồng đội cả, tao cũng muốn xem bọn nó hợp tác thông quan.”

“Quý Ngư đang âm mưu ôm đùi hả ta, mà cũng không trách được, người chơi cao thủ trong tay nhiều đạo cụ quá chẳng biểu.”

“Đâu nhất thiết muốn ôm đùi mới ngõ lời, năng lực của Quý Ngư kém gì ai đâu, và một điều nữa là, đ* m* có khúc nói chuyện không cũng bị đen màn hình, bà muốn kiện hệ thống chó má!”

“Thật sự luôn á, hay màn hình hỏng mẹ rồi, đen thui lần thứ hai rồi đấy, gì cũng có giới hạn của nó chớ, vừa vừa phải phải thôi, tao cũng muốn kiện, nhưng tao không tìm thấy nhân viên AI để kiện, hệ thống coi mà làm ăn cho đàng hoàng chút đi.”

Mạnh Tiểu Bắc đã sớm dựa cột ngủ quên, trong miệng còn nhắc mãi: “Thay ca, thay ca……”



Đột nhiên, màn hình điện tử thông báo có tin nhắn, gã giật mình mở to mắt không kiên nhẫn xem tin, thấy rõ là nội dung gì mới tỉnh táo lại, “Ha ha ha, xem ra bên bển đã phát hiện ra Đào Viên mất tích rồi, phải tranh thủ bán chút thông tin cho cái tên cuồng em trai này kiếm chát tí tiền thôi, xin lỗi nhóc Đào Viên nhé.

.......

Trong phó bản.

Đào Viên nghe Quý Ngư đề nghị, cũng xen mồm nói: “Đúng vậy đó anh Sở, bọn em không làm cục tạ để anh gánh đâu, chỉ tạm thời hợp tác thôi, không phải loại tổ đội trói định vĩnh viễn.”

“Được.” Sở Ưng bất ngờ đồng ý, người chơi ở phó bản lần này quá ít, quy tắc thì mơ hồ, nếu không tổ đội, trong thời gian hạn chế hắn muốn cưỡng chế thông quan không thành vấn đề, chỉ là phải trả giá rất lớn, xác suất vô cùng rủi ro không có lợi bằng tổ đội.

Kỳ thật, hành động làm nổ máy phát điện thu hút sự chú ý cũng xem như là hợp tác với hai bọn họ rồi, hiện giờ không cần phải xấu hổ từ chối không nhận.

Đào Viên không ngờ Sở Ưng đồng ý phát một luôn, vui đến mức nhảy dựng lên.

“Đúng rồi Quý Ngư, mối quan hệ giữa cậu và hộ lí tốt lắm hả, tôi nghe gã gọi cậu là ‘ Cá Nhỏ ’.” Sở Ưng nói, hắn cảm thấy hết sức vi diệu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.