Quý Ngư mở choàng mắt, nhìn chằm chằm số 9, đangđịnh mở miệng, số 9 dựng thẳng ngón trỏ để trước miệng mình, ý bảo đừng nói chuyện.
Lúc này Quý Ngư mới phản ứng lại đây là hành lang, cậu nuốt ngược lời sắp nói vào bụng, trên hành lang chỉ còn âm thang bánh xe giường bệnh lăn lộc cộc.
Số 9 không nhanh không chậm đẩy giường bệnh, trong miệng ngâm nga ca khúc không biết tên, khiến bầu không khí càng thêm rùng rợn.
Đột nhiên, số 9 ngừng bước, nhìn thoáng qua thang máy phía sau cười khẽ một tiếng, nhưng rất nhang hắn lại quay đầu, tiếp tục đẩy Quý Ngư về phòng bệnh 214.
Vừa vào trong phòng, Quý Ngư lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm số 9.
Số 9 vẫn luôn cười tủm tỉm, nhưng cặp hai mắt lại đen kịt, không có một tia sáng, giống như lốc xoáy cuốn người khác vào trỏng.
“Tôi đứng đợi lâu quá trời vẫn chưa thấy Quý tiên sinh về nên chạy đến cửa thang máy đón ngài đó.” Số 9 vờ ngây ngô tốt bụng nói.
Quý Ngư bình tĩnh khẳng định nói: “Anh vừa mới, gọi tôi là Cá Nhỏ.”
“A, tôi muốn gọi như vậy lắm nhưng chúng ta quen nhau chưa được bao lâu, lỡ chọc Quý tiên sinh nổi giận thì chết.” Số 9 vô tội nhìn cậu, “Tôi có thể gọi ngài là Cá Nhỏ không.”
“Không thể.” Quý Ngư dứt khoát bác bỏ lời ngõ ý của hắn, vừa nãy khi số 9 hô lên “Cá Nhỏ”, làm cậu còn cho rằng hắn là Bùi Đình.
Mà thật ra hắn giống y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-dien-cuong-theo-duoi-toi-khong-bo/3332996/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.