"Đô--- thực xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được."
"Thực xin lỗi, số điện thoại quý khách...."
....
Biết rõ nàng vẫn đang hôn mê bất tỉnh nhưng Tống Dư Hàng vẫn si tâm vọng tưởng gọi cho nàng, sau một lúc lâu vẫn là âm thanh đô đô, cô có chút mất mát bỏ điện thoại xuống nhưng không ngờ có người bắt máy.
Lúc nhìn thấy con số hiển thị thời gian gọi nhích từng giây, ánh mắt Tống Dư Hàng sáng ngời, giọng nói kích động trở nên nghẹn ngào: "Uy? Lâm...."
"Là tôi, Tống tiểu thư." Trong điện thoại truyền đến giọng nói già nua của Lâm quản gia.
"Tiểu thư còn chưa tỉnh, điện thoại của nàng tạm thời ở chỗ tôi."
Lâm quản gia giải thích tiền căn hậu quả, Tống Dư Hàng có chút thất vọng rũ mắt, ngay sau đó chợt khẩn trương.
"Đã 5 ngày rồi cô ấy vẫn chưa tỉnh sao? Như thế nào.... thế nào sẽ.... cô ấy hiện đang ở bệnh viện nào, tôi muốn đi xem nàng...."
Lâm quản gia quay người đi, tránh đi hành lang có bảo vệ tuần tra qua lại.
"Lần này tiểu thư.... haizzz...." Ông thở dài, nói tiếp: "Tống tiểu thư đừng làm tôi khó xử, Lão gia đã hạ lệnh, trừ bỏ bác sĩ, không cho phép bất kỳ ai đến thăm hỏi."
Đến cả ông cũng bởi vì theo hầu hạ Lâm Yêm một thời gian rất dài nên được đặc cách cho phép ở lại chăm sóc nàng.
"Tôi.... khụ khụ...." Vết thương của Tống Dư Hàng hoàn toàn chưa khỏi hẳn, chỉ cần kích động liền dễ dàng ho sặc sụa.
Lâm quản gia nghe thấy, không đành lòng khuyên nhủ: "Tống tiểu thư nghe tôi khuyên một câu, giữ được rừng xanh lo gì không có củi đốt, cô hãy tự chiếu cố tốt bản thân mình trước mới có thể...."
Tống Dư Hàng bụm miệng tiếp tục ho khan, sắc mặt tái nhợt: "Tôi biết, chỉ là...."
--- Tôi rất nhớ cô ấy.
"Lâm quản gia, Ngài có thể vào với cô ấy đúng không? Có thể cầu xin ông giúp tôi một chuyện không, tôi có vài lời muốn nói với nàng."
Lâm quản gia nghiêng đầu nhìn qua ô cửa thuỷ tinh gắng trên cửa ra vào, bác sĩ vừa đến kiểm tra, ông bước ra nhường đường để Lâm quản gia đi vào: "Được rồi, tôi không thể giữ quá lâu, Ngài tranh thủ thời gian."
"Được, cảm ơn Ngài."
Quản gia đặt điện thoại bên gối Lâm Yêm.
Âm thanh vật dụng ma sát với vải dệt vang lên.
Chờ đến khi bên kia hoàn toàn yên tĩnh, Tống Dư Hàng mới mở miệng: "Lâm Yêm...."
Câu đầu tiên cô cẩn thận gọi tên nàng.
Tống Dư Hàng cũng không biết nàng có thể nghe thấy những gì mình nói hay không, nhưng cô vẫn muốn nói chút gì đó, muốn đem tình yêu của mình nói hết ra, nếu tiếp tục kiềm nén cô nghĩ mình sẽ phát điên mất.
"Ngày đó lúc ở trên sân thượng em nói em chưa bao giờ chọn đi con đường đó, tôi hiện tại muốn nói với em rằng em đã đúng."
Lâm Yêm lẳng lặng nằm trên giường, đeo ống thở, tóc xoã ra trên gối đầu cũng mất đi màu sắc óng ả, thân thể gầy gò ủng trong chăn không nhìn rõ phập phồng.
"Trong lòng tôi, trước giờ vẫn luôn như vậy."
Vốn dĩ những lời này Tống Dư Hàng chờ đến khi nàng tỉnh lại mới nói với nàng, nhưng hiện tại không hiểu sao giống máy hát đã bật nút, cô le lói chút hy vọng, nếu, nếu có một tia hy vọng, nàng có thể nghe thấy những lời này, nó sẽ là những lời động viên lớn lao giúp nàng cố gắng chống chịu để vực dậy.
"Lâm Yêm, mau khoẻ nhé, đừng quên em đã đáp ứng tôi không được chết, đừng quên em đã đáp ứng tôi sau khi vụ án kết thúc sẽ cùng tôi uống rượu...."
"Vất vả lắm tôi mới chân chính thích một người, tôi không muốn để mất nàng nhanh như vậy."
"Đừng...." Tống Dư Hàng hơi nghẹn ngào: "Bỏ tôi lại một mình."
Điện tâm đồ bên cạnh giường bệnh thoáng dao động, huyết áp dần dần tăng trở lại.
Mắt Lâm Yêm vẫn nhắm nhưng khoé mắt lại lăn dài giọt nước mắt.
Lâm quản gia cầm điện thoại lên: "Tống tểu thư...."
Tống Dư Hàng sau sạch nước mắt trên mặt mình: "Làm phiền Ngài rồi, Lâm quản gia."
"Không phiền, chuyện tôi nên làm, cũng hy vọng tiểu thư sẽ sớm ngày khoẻ hẳn."
Tống Dư Hàng gật gật đầu: "Tôi không quấy rầy Ngài nữa, nếu Lâm Yêm có biến chuyển mới mong ngài kịp thời cho tôi biết."
"Được, gặp lại sau."
Nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, Lâm quản gia lập tức cất điện thoại, giúp Lâm Yêm dịch hảo góc chăn.
Lâm Khả in dấu vân tay bước vào trong, động tác trên tay ông có chút cứng nhắc, cung kính khom lưng: "Xin chào Lâm thiếu gia."
Lâm Khả gật đầu, không thấy ai trong phòng bệnh: "Sao không ai trong phòng, bác sĩ, y tá đâu?"
"Bác sĩ vừa đi, tôi chăm sóc tiểu thư quen rồi nên đến đây."
"Lâm Yêm hôm nay thế nào?"
"Vẫn vậy."
Tay Lâm quản gia từ trong chăn thu về.
Lâm Khả kéo ghế tựa ngồi xuống bên cạnh: "Được, vậy ông ra ngoài đi, tôi ngồi đây với Lâm Yêm một lát."
"Vâng." Quản gia lui hai bước, kính cẩn khom người sau đó mới ra ngoài.
•
"Cô út!" Tống Dư Hàng vừa tắt điện thoại, một đứa trẻ như luồn gió chạy vào trong phòng, Quý Cảnh Hành tóm được cổ áo nó đuổi theo phía sau.
"Ah, con đừng quấn lấy cô út, cô út đang bị thương."
Tống mẫu tay xách theo túi cơm cũng đi ở phía sau.
"Con thích uống canh hầm bắp sườn heo, đều là chị dâu con đều đích thân xuống bếp, mẹ cũng có lộc ăn lây đây."
Tống Dư Hàng cười cười, ôm bế Tiểu Duy lên, một tay ôm nàng, hôn hôn gương mặt nhỏ phì nộnh
"Cảm ơn mẹ, cảm ơn chị, hai người vất vả rồi, tiểu Duy, mấy bữa nay có nhớ cô út không?"
"Nhớ ~~~" Tiểu hài tử kéo hơi thật dài.
"Cô út không ở nhà, không ai chơi đá cầu với con, không ai cùng con nhảy dây, không ai đưa con đi công viên chơi ---" Đứa nhỏ xoè tay vừa vừa nói vừa đếm, khiến mọi người trong phòng buồn cười không thôi.
Quý Cảnh Hành kéo nó lại, ngón tay trỏ chỉ chỉ vào mũi nó: "Con đứa nhỏ này mang thù dai nha."
Tiểu Duy ngượng ngùng cười toe toét, vừa hoạt bát lại đáng yêu, giãy ra khỏi ngực của mẹ mình bò đến bên cạnh lắc lắc cánh tay Tống Dư Hàng, thổi thổi phần cánh tay được bó bột.
"Cô út, cô út có đau không? Để tiểu Duy thổi cho, phù phù ---"
Nhìn đứa nhỏ phùng má thổi khí, tâm Tống Dư Hàng mềm nhũn sờ cái đầu nhỏ.....
"Xin lỗi tiểu Duy, mấy ngày nay Cô út bận quá, chờ cô út có thời gian sẽ bồi tiểu Duy đi chơi, Giáng sinh năm nay cô út nhất định đưa Tiểu Duy đến khu giải trí chơi."
"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi." Quý Cảnh Hành nói, nhận lấy túi cơm trong tay Tống mẫu đặt lên bàn, mở nắp khay cơm, dùng nước ấm trán sơ qua chén đũa, gắp từng đũa thịt cho vào trong chén cô.
"Em đó, Giáng sinh đúng vào kỳ thi cuối kỳ, đừng khiến nó phân tâm, hơn nữa công việc em bận rộn như vậy chị và mẹ đều hiểu, tiểu Duy còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng để trong lòng."
Nghe nửa đoạn trước, Tiểu Duy than ôi một tiếng dụi vào trong ngực bà nội: "Bà nội, bà nội xem mẹ kìa, con không muốn đi học nhiều lớp bổ túc như vậy đâu."
Tống mẫu bị tiếng nức nở của đứa nhỏ cảm hoá, đâu rảnh lo lắng nhiều chuyện như vậy: "Được được được, kỳ nghỉ đông đến chỗ bà nội chơi, đảm bảo không để mẹ con giao một đống bài tập cho con a."
Này thì đến phiên Quý Cảnh Hành bất mãn: "Mẹ ---"
Nhìn tổ tôn hai bà cháu nháo loạn, canh đã nguội bớt đi, Tống Dư Hàng vốn định tự mình cầm lấy ai ngờ Quý Cảnh Hành đã ngồi xuống, đưa muỗng đến bên miệng cô.
"Nhân lúc còn nóng em uống đi."
Tống Dư Hàng sửng sờ, bản năng nghiêng đầu tránh đi: "Không sao đâu... để em tự uống, để em."
Quý Cảnh Hành nhíu mày, hơi chút bất mãn. Hôm nay nàng cố tình trang điểm đậm hơn thường ngày, tinh xảo hơn chút, môi đỏ hơn chút, trông trẻ hơn tuổi thật rất nhiều.
Bộ quần áo trên người cũng rất thời thượng, bộ váy áo thu đông kèm thắt lưng, phong thái thành thục lại phong tình, không nói không biết nàng đến thăm người thân, chỉ là đến thăm bệnh thì có hơi....
Huống chi từ góc độ của Tống Dư Hàng, bao nhiêu phong cảnh đều lộ rõ trước mắt.
Cô dời đi tầm mắt, vô tình nhớ đến đêm đó ở phòng lưu trữ hồ sơ, lúc Lâm Yêm uy cơm cho cô.
Lâm Yêm sẽ không khom lưng cúi đầu lộ vẻ đáng thương nhu nhược, đương nhiên ngoại trừ một vài khoảnh khắc đặc thù nào đó.
Quý Cảnh Hành thấy cô quay mặt đi, không ăn cơm mình đút thì có chút ảm đạm: "Dư hàng, em ---"
Nàng dừng một chút: "Ghét bỏ chị sao?"
Ánh mắt Tống mẫu thoáng liếc nhìn sang: "Đây là món canh hầm mà chị dâu con buổi sáng thức sớm mất cả buổi để làm ---"
Tống Dư Hàng lắc đầu: "Không có, cảm ơn chị dâu."
Cô gọi chị dâu chứ không phải chị.
Một chữ "dâu" như ngăn cách xa vạn dặm.
Quý Cảnh Hành nghe như sét đánh, Tống Dư Hàng đã dùng tay trái đỡ nàng ngồi thẳng, đồng thời tiếp nhận chén canh trong tay nàng uống một hơi cạn sạch, không quên dùng mu bàn tay quệt miệng.
"Canh ngon lắm, nhưng là em thấy về sau không cần nấu nữa, quá hao tâm phí sức, đồ ăn ở bệnh viện ăn cũng được lắm."
Môi Quý Cảnh Hành run run, cuối cùng không nói gì cả, xoay người thu thập chén đũa.
Ánh mắt Tống Dư Hàng dừng trên người nàng, trầm ngâm chuyện gì đó, tiểu Duy kéo tay cô gọi: "Cô út, cô út, chúng ta chơi cờ 5 quân có được không?"
Tống Dư Hàng thoát ly khỏi suy nghĩ, xoa xoa đầu nó: "Được, nhưng con phải đồng ý sau khi cô út bồi con chơi một tiếng con phải ngoan ngoãn theo mẹ về nhà làm bài tập có biết không?"
Tiểu Duy dùng sức gật đầu: "Nghoéo tay một cái trăm năm không được thay đổi a."
Tống Dư Hàng dịu dàng mỉm cười, câu ngón tay nhỏ: "Ai đổi ý sẽ biến thành tiểu cẩu."
•
Ngoài cửa sổ mây trắng nhẹ trôi, đã một tháng rồi, Tống Dư Hàng cơ hồ mỗi ngày đều gọi điện thoại cho Lâm Yêm, nhưng ngoại trừ lần đó ra thì chưa bao giờ có ai bắt máy, cô cứ như vậy chờ đợi trong nôn nóng, bất an, nghênh đón cô là văn bản bổ nhiệm thăng chức chính thức cùng lễ tang của Trương Kim Hải.
Ngày hôm đó cô thức dậy thật sớm, mặc bộ đồng phục cảnh sát cũ kỹ, cái nút áo sơ mi chỉnh chu, Tống mẫu giúp cô thắt cà vạt, đội nón, chống nạn khập khiểng bước ra cửa.
Nhà tang lễ thành phố Giang Thành.
Xe cảnh sát báo còi tiễn đưa người anh hùng đoạn đường cuối cùng.
Hai bên đường là những vòng hoa cúc trắng cùng biểu ngữ tiễn đưa.
Quần áo sạch sẽ, trên ngực cài bông hoa trắng, cảnh sát đi phía trước hốc mắt đỏ hoe, cầm trên tay hủ tro cốt giương lên lá cờ đảng.
Phía sau chính là người nhà của Trương Kim Hải, vợ và con gái đều khóc thương thảm thiết.
"Lễ truy điệu đồng chí Trương Kim Hải, bắt đầu."
Tiếng nhạc sầu não cùng pháo bắn lên không trung, giống như tiếng súng lảnh lót.
"Toàn thể, nghiêm! Cúi chào di ảnh đồng chí Trương Kim Hải!" Người chủ trì ra lệnh, tất cả mọi người đều đồng loạt giơ tay ngang huyệt thái dương.
Đoạn Thành mặc thuần bộ đồ đen trên người, đứng trong đoàn người lặng lẽ rơi lệ.
Phương Tân cùng Trịnh Thành Duệ đứng bên cạnh mặc đồng phục cảnh sát, trước ngực cũng cài bông hoa trắng, mắt ngấn nước.
Sau khi lễ tang kết thúc, Phùng Kiến Quốc cầm một bình Mao Đài đến trước bia một rưới xuống.
Tống Dư Hàng tự mình khập khiểng nhích lên từng bậc thang, đến bậc cuối cùng thì dừng lại.
Tay Phùng Kiến Quốc vuốt ve những hàng chữ khắc trên bia mộ: "Vai sắt gánh đạo nghĩa, lòng son trúc (xây đắp) cảnh hồn, đây là câu mà năm đó Triệu Thính truyền lại cho tôi."
Ông vẫn luôn treo nó ở văn phòng, Trương Kim Hải từng hỏi ông nhượng lại bức tranh chữ này, giờ ông chỉ có thể dùng phương thức này trao cho người đã khuất.
Tống Dư Hàng cúi người, đặt một bó hoa cúc trắng bên cạnh bia mộ: "Nếu một ngày nào đó tôi hy sinh, đây có lẽ cũng là văn bia ý nghĩa nhất."
Cô ngẩng đầu nhìn rừng bia mộ phía trước, cơn gió thổi ngang qua, thoang thoảng mùi cúc hoa của núi rừng.
Nơi này không chỉ mình Trương Kim Hải yên nghĩ, còn có ba cùng anh trai cô, và rất nhiều người cô chưa từng quen biết, bằng hữu tiền bối hoặc đồng sự, cùng các huynh đệ không đề tên họ chỉ có danh hàm cùng chức vị.
Họ đã dùng máu thịt bảo vệ sự bình yên của mọi người, ngọn đèn dầu của mọi nhà.
Họ hy sinh ở nơi này, sống và lớn lên ở đây rồi lại gửi gấm tâm hồn về quê hương mình.
Và nếu ngày đó đến, cô cũng sẽ trở lại nơi này, vì Tống Dư Hàng nghĩ đối với cảnh sát mà nói thì đây là chốn cũ để trở về.
Cô buông nạng, giơ lên cánh tay phải đang bị thương, thong thả đặt ngang huyệt thái dương.
Lúc xuống núi, Phùng Kiến Quốc cùng cô vừa đi vừa nói: "Tôi nghe nói bảng báo cáo công trạng là do cô đề xuất, sao lần này đột nhiên bày tỏ, đã học được chủ động xuất trận rồi à?"
Vốn dĩ người được chọn thế chỗ Trương Kim Hải chính là cô, nhưng vẫn chậm chạp chưa đưa ra quyết định, bởi vì phía dưới các phân cục còn rất nhiều đối thủ cạnh tranh, Tống Dư Hàng làm một bảng sớ trực tiếp đưa lên tỉnh uỷ, liệt kê từng công huân cùng thành tích nhiều năm qua, đồng thời biểu thị quyết tâm.
Này thì đối với một người từ trước đến nay không màng danh lợi rốt cuộc thông suốt, khiến tâm tình Triệu Tuấn Phong như nở hoa, sau vài lần hội họp đảng uỷ cuối cùng quyết định đã được đưa ra, vẫn chính là cô.
Đồng thời cũng đồng ý với cô về công trạng của Trương Kim Hải, và trao huân chương tập thể anh dũng hạng ba cho các thành viên đội kỹ trinh Cục cảnh sát Giang Thành: Đồng ý!
Triệu Tuấn Phong bật nắp viết, lập tức ký tên.
Tống Dư Hàng mỉm cười: "Còn phải cảm ơn Ngài đã đề bạt."
"...." --- Ta đề bạt khi nào? Rõ ràng là chỉ nhắc nhở cô đừng quá thân cận với Lâm Yêm.
Phùng Kiến Quốc ôm trán sầu não: "Sao cô có thể chấp mê bất ngộ như vậy, biết sớm đã không ưu ái cô...."
•
Huân chương tập thể anh dũng hạng ba có ý nghĩa gì?
Đoạn Thành vuốt vuốt tấm huy chương cài trước ngực mình.
"Đi a, tối nay đi uống rượu, tổ kỹ trinh các người phá được vụ án lớn như vậy, được Triệu thính chính tay ký duyệt quả là có mặt mũi, đợt khảo thí lần này hơn 80% là qua rồi, sau này chắc bát cơm rồi, chiếu cố nhiều hơn nga."
Một bằng hữu đi tới kề vai bắt chuyện, Đoạn Thành thất hồn lạc phách, hất tay hắn ra.
"Không đi, muốn đi cậu đi mình đi."
"Aizz, xem kìa, vừa lập được công trạng đã trở mặt không nhận người, thứ gì đâu!"
Bằng hữu dậm chân hờn giận bỏ đi, người ở bên cạnh lôi kéo hắn: "Thôi thôi, bỏ đi, người ta hiện tại một bước lên mây, đi đi đi, chúng ta đi uống rượu hát karaoke."
Nghĩa là có người đang chảnh choẹ.
Đoạn Thành mơ hồ nghĩ ngợi, vô tình đi đến trước cửa phòng tập bắn.
Đã qua giờ tan tầm, nhưng bên trong vẫn đèn đuốc sáng trưng.
Bước vào cánh cửa rộng mở, bóng dáng ai đó đang giơ súng ngắm bia.
Đoạn Thành bước chân đi vào.
Bắn xong một băng đạn, màn hình bên cạnh biểu thị 5 phát trúng mục tiêu, 5 phát trượt.
Phương Tân cắn chặt răng, trán tuôn một tầng mồ hôi mỏng, lắc lắc cánh tay mỏi nhừ.
Vị trí bên cạnh truyền đến tiếng súng nổ, Phương Tân kinh ngạc nhảy dựng, đột ngột nhìn sang, là Đoạn Thành.
"Cậu.... sao lại tới đây?"
Đoạn Thành dùng mắt ngắm chính xác: "Không phải mọi người đều ở đây sao?"
Trịnh Thành Duệ ở phòng tập thể hình bên cạnh đang gập bụng, cậu ta thở hổn hển: "Ai yu tôi không được rồi, không xong, ai mau tới đỡ tôi a, không ngốc dậy nổi nữa...."
Phương Tân: "...."
Đoạn Thành: "...."
Trịnh Thành Duệ đang sống dở chết dở bên kia, được người kéo lên.
Phương Tân trừng lớn mắt, trong mắt tràn ra một tràn vui mừng: "Tống đội ---"
Tống Dư Hàng gật đầu, đi đến chỗ tập bắn, thay đạn giơ súng ngắm chuẩn xác liền mạch lưu loát.
Bảng điện tử loé sáng.
10 phát hoàn hảo.
Tống Dư Hàng thở dài một hơi, chỉ vận động một chút mà vai ẩn ẩn đau, mới quay sang nhìn họ: "Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
"Đã lâu không gặp."
Tống Dư Hàng bắt tay từng người một sau đó kéo ba người lại, chụm đầu lại nói nhỏ.
"Giúp tôi một chuyện."
"Chuyện gì?"
"Tìm Lâm Yêm."
Đoạn Thành nghe xong không nói hai lời lập tức chạy đi.
Tống Dư Hàng đứng thẳng người: "Phục tùng mệnh lệnh cấp trên."
Tống Dư Hàng ho một tiếng: "Còn quên thông báo với chư vị, từ hôm nay tôi chính thức trở thành đội trưởng đội cảnh sát hình sự Cục cảnh sát Giang Thành...."
Đoạn Thành nhanh nhảu chân chó chạy lại: "Làm gì làm gì, Ngài nói đi."
Tống Dư Hàng nhìn xung quanh: "Ra ngoài nói, xe tôi đang đỗ bên ngoài."
Nhóm người nhanh chóng tuồng qua cánh cửa ra ngoài, Trịnh Thành Duệ chạy tới quán ăn ven đường mua vài xâu xiên que, Phương Tân cũng theo, hoàn toàn quên mất ba người họ đã thề non hẹn biển phải rèn luyện thân thể thật tốt thế nào trong phòng tập bắn.
Đoạn Thành dừng ở phía sau, cậu vẫn chưa thông suốt được vấn đề.
Tống Dư Hàng dừng bước, quay đầu thoáng nhìn cậu: "Đoạn Thành...."
Người trẻ tuổi ngẩng đầu, vẻ mặt mơ hồ: "Dạ?"
"Cậu đã làm tốt."
Dưới ánh trăng, hốc mắt người đàn ông bất chợt đỏ lên.
Tống Dư Hàng nói: "Nếu là tôi, tôi cũng không biết mình có thể làm được những gì, cái chết của Trương đội không phải lỗi của cậu."
Phát súng kia cho dù trúng hay không đều khiến cậu vô cùng ân hận tự trách.
Đoạn Thành đã chìm đắm trong khoảng thời gian bi thương không lối thoát ấy.
"Nhưng là.... nhưng là.... tôi lại chỉa súng vào một hài tử.... còn rất nhỏ...."
"Tội phạm chẳng phân biệt lớn nhỏ, đứa nhỏ tàn nhẫn vẫn là ác nhân, chúng ta không có quyền tước đi quyền lợi của một người chỉ vì quá khứ bi thương, thống khổ, giãy giụa, bất đắc dĩ, phẫn hận.... để rồi tổn thương một người vô tội."
"Cậu hận đời cũng được, cô đơn thống khổ cũng được, cậu có quyền lựa chọn kết thúc sinh mệnh của chính mình nhưng không thể tước đoạt quyền lợi sinh tồn của người khác, đấy là phạm tội, cũng là điểm mấu chốt cơ bản để làm người."
Tống Dư Hàng xoay người, phất tay ý bảo cậu đuổi theo: "Còn nữa, so với việc hiện tại cậu hối hận khổ sở chi bằng làm chút chuyện có nghĩa hơn, để bản thân càng trở nên cường đại, để đến khi gặp tình huống tương tự cũng không đến mức tay chân luống cuống, và cũng để có thể bảo vệ tốt người mà cậu muốn bảo vệ."
Đoạn Thành nghĩ, cậu đã hiểu được ý nghĩa của tấm huy chương trên ngực mình, đây là vinh dự mà Trương Kim Hải đã dùng máu đánh đổi, khen ngợi khích lệ đều chí là phù phiếm bên ngoài, quan trọng nhất là muốn họ lúc nào cũng phải nhớ rõ, không sợ hy sinh, không sợ suy sụp tinh thần, sau đó nổ lực tiến thủ giao tranh, vượt qua chính mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]