Ánh mắt Lâm Hựu Nguyên dừng nơi đôi bàn tay đang nắm chặt của hai người, xoay xoay chiếc nhẫn ngọc trên tay.
"Tự con qua đây hay để ta cho người lôi con đến?"
Ông ta căn bản không để mắt đến Tống Dư Hàng, câu nói này hiển nhiên là hướng về Lâm Yêm.
Lâm Yêm hếch cằm, nhìn thẳng vào mắt ông: "Ông tự mình lết tới hay muốn bị tôi đánh đến rụng hết răng bò tới?"
Lời nói suồng sã đầy tính ngạo mạn, ngay cả Đoạn Thành cũng nhịn không được trợn mắt nhìn nàng.
Lợi hại, quá tuyệt.
Đổi lại là cậu nếu nói chuyện kiểu đó với ba mình phỏng chừng đã sớm ăn hai bạt tay.
Vẻ mặt Lâm Hựu Nguyên lúc nào cũng nhân hậu tốt bụng, nhưng thực chất vừa xảo quyệt lại đầy bụng âm hiểm, nó ẩn giấu sau làn da nhăn nhúm lấm tấm đốm đồi mồi.
Ông khẽ nhướng mày, động tác xoay nhẫn dừng lại, ngay sau đó, hai bảo vệ đứng phía sau các nàng lập tức hành động.
Lâm Yêm bị Tống Dư Hàng đẩy về sau một bước, dùng tay không nghênh tiếp, màn so chiêu diễn ra ngay trước mắt, Lâm Yêm nhìn không chớp mắt, chỉ thấy hai tên bao vệ kia bị đánh lùi về sau mấy bước, một tên trong đó ôm bụng không ngốc dậy nổi, người còn lại bị Tống Dư Hàng tước vũ khí, dùng côn điện chỉ thẳng vào hắn.
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán hắn, hắn giơ tay đầu hàng tỏ vẻ nhận thua.
Lâm Hựu Nguyên lúc này mới lười nhác ngước mắt nhìn nàng: "Khá lắm, thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/2266691/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.