Sau khi mọi người rời đi, Lưu Chí nhìn Vương Cường nằm trên đất nói: "Chị Hồng, giờ xử lý thế nào đây?"
Ngón tay Lâm Yêm chạm nhẹ vào giữa lông mày: "Dù sao cũng ái ân bao năm, tìm một nơi an táng thật tốt đi."
"Dạ." Mấy người cao to khỏe mạnh tiến lên đeo găng tay vào kéo Vương Cường ra ngoài, những người còn lại xách thùng đi lấy nước lau chùi vết máu trên sàn nhà.
Lưu Chí ném tấm thảm dính máu vào trong đống lửa rồi nhìn nó từ từ cháy rụi thành tro.
Lâm Yêm ngồi trong xe, ngón tay vô thức gõ lên đầu gối, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Vương Cường chết rồi, tin tức này sẽ nhanh chóng lan truyền. Bây giờ địa vị của nàng ở hộp đêm Hoan Ca đã không thể lay chuyển, hơn nữa có thể tiếp cận với người lãnh đạo bí ẩn của tổ chức này ngày càng gần.
Bước tiếp theo là phải tìm ra nguồn cung cấp, với số lượng ma túy khổng lồ như vậy thì chắc chắn đằng sau phải ẩn giấu một nhà máy sản xuất vô cùng lớn, nếu không tìm được nơi này, dù có kiểm tra bao nhiêu lô hàng đi nữa cũng phí công vô ích.
"Chị Hồng, mọi việc đều xử lý ổn thỏa rồi." Lưu Chí gõ cửa xe, chạy đến báo cáo.
Lâm Yêm lấy lại tinh thần, nhìn trên trán hắn đổ đầy mồ hồi, khẽ mỉm cười, đưa khăn tay của mình cho hắn.
"Cho cậu, lau đi."
Lúc làm việc với Vương Cường, làm gì được đối đãi ân cần hỏi han thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/2266604/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.