Bởi vì thương thế, việc Tống Dư Hàng tham gia tổ chuyên án cuối cùng không thể phê chuẩn.
Ý của Triệu Tuấn Phong là lần này sẽ ghi công cho cô, ngồi trên giường nghe một lúc cô lại mím môi.
Giường bệnh kẽo kẹt rung động, Tống Dư Hàng rút ống tiêm truyền dịch ngồi dậy, cánh tay chống đỡ mép giường muốn bước xuống.
Triệu Tuấn Phong quay đầu lại, đi tới giữ cô nằm trên giường: "Đã bị thương còn không muốn sống nữa sao?"
Tống Dư Hàng ngẩn đầu, đón nhận ánh mắt của Lão Thính trưởng, bám trụ cánh tay ông: "Việc thưởng lộc con không mặt mũi nào nhận lấy, Lâm Yêm đi cùng con, nào có chuyện con được thưởng còn nàng thì bị giam giữ, huống chi theo cấp bậc quân hàm, con là người chỉ huy, sai lầm trong điều tra, quá khinh địch, lại không xin chỉ thị cấp trên, tất cả lỗi lầm là do con, nếu có súng, con đã không lâm vào tình cảnh khốn đốn như vậy."
"Hơn nữa đó là tình thế nguy cấp, làm sao xác nhận tên tội phạm đó có mất sức chống trả hay không, nàng là vì con nên mới.... chuyện này con chấp nhận gánh vác mọi hậu quả."
Vừa mới ra khỏi phòng ICU, chưa tịnh dưỡng được bao lâu đã muốn xuống đất đi lại, Triệu Tuấn Phong không dám ngăn cản cô, sợ cô chống cự khiến vết thương lại nứt ra, vì thế lực đạo cánh tay ông đành buông lỏng.
Tống Dư Hàng chống mép giường chậm rãi đứng lên, sắc mặt tái nhợt, trán chảy đầy mồ hôi.
Cô cắn răng, chân cố sức đến run rẩy, từ từ giơ lên tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-than-ai-phap-y-tieu-thu/1197826/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.