Đêm tối om như vẩy mực, quân doanh dưới chân Trường Thành hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng gió thổi rì rào.
Canh hai, ngoại trừ binh sĩ trực đêm, phần lớn mọi người đều đã ngủ.
Trong doanh trướng của Trưởng công chúa, Hoa Dương nắm chặt tấm áo choàng lụa bên dưới.
Lót giữa chiếc áo choàng lộng lẫy và mặt đất thô ráp của biên quan là một lớp thảm lông cừu dày.
Cho nên, Hoa Dương không thấy khó chịu khi nằm dưới đất, cũng không thấy đêm thu lạnh, nàng chỉ khó chịu một nỗi là đêm nay quá yên tĩnh, tiếng gió bên ngoài quá nhỏ.
Nếu như có người tới gần doanh trướng, nhất định có thể nghe thấy.
“Đủ rồi.” Hoa Dương nói khẽ.
Trần Kính Tông như thể nghe thấy điều gì đó rất buồn cười, hắn cúi người xuống thì thầm vào tai nàng: “Nàng đuổi ăn mày đấy à?”
Hoa Dương đập vai hắn.
Trần Kính Tông bắt được cổ tay nàng, ghì xuống dưới nền, hắn biết nàng lo lắng điều gì nên cũng cố hết sức không phát ra tiếng động.
Chung quanh tĩnh lặng, Trưởng công chúa thở phào, chẳng bao lâu sau, nàng phát hiện như vậy không được, hắn chỉ đổi sang cách khác để trêu ghẹo nàng mà thôi.
Hoa Dương bắt buộc phải sử dụng tới sự uy nghi của Trưởng công chúa, yêu cầu hắn: “Ta chỉ cho chàng một khắc đồng hồ thôi, nếu chàng không chịu nghe lời thì về kinh cũng đừng mơ được sung sướng.”
Bên trong trướng tối om như mực, Trần Kính Tông không nhìn thấy rõ mặt nàng nhưng hắn có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3444482/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.