Vùng Hỉ Phong Khẩu này núi non hiểm trở nhưng không cao lắm, chỉ tầm bằng những ngọn núi ở Hoằng Phúc Tự của kinh thành nên Hoa Dương rất tự tin mình có thể tự leo lên đến đỉnh núi.
Sau một đêm ngon giấc, sáng ra, nàng được Triều Vân, Triều Nguyệt đánh thức, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối.
Triều Vân nói: “Phò mã đã chờ ở ngoài rồi ạ.”
Hoa Dương nghĩ, Trần Kính Tông không thích phong hoa tuyết nguyệt nhưng lại rất chung tình với cảnh mặt trời mọc.
Sau khi rửa mặt xong xuôi, Hoa Dương mặc trang phục cưỡi ngựa màu trắng ngà, cột tóc theo kiểu của nam tử, đeo mũ miện bằng bạch ngọc.
Triều Vân vui vẻ ngắm Trưởng công chúa nhà mình: “Có ngài ở đây, chẳng nam nhi nào dám nhận mình phong lưu phóng khoáng.”
Mặc dù Triều Nguyệt không nịnh bợ nhưng ánh mắt nhìn Trưởng công chúa cũng ngập tràn kiêu hãnh.
Hoa Dương rất vui, cười nói: “Các ngươi nên hạ thấp tiêu chuẩn cái đẹp xuống, nếu không thì làm sao ta có thể chọn hôn phu cho các ngươi được?”
Triều Vân lập tức nói: “Ai thích gả thì gả, cả đời này nô tì nhất định phải đi theo ngài.”
Lấy chồng có gì hay đâu, ở bên Trưởng công chúa cả đời mới là sung sướng nhất, ăn ngon mặc đẹp, không lo bị ai ức hiếp.
Triều Nguyệt cũng nghĩ như vậy, sau đó đi ra ngoài lấy bữa sáng.
Nàng ấy vén rèm đi ra khỏi trướng, Trần Kính Tông nhân đó đi vào trong, trông thấy lối ăn vận của Trưởng công chúa, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3442030/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.