Hoa Dương không nghĩ tới Trần Kính Tông vừa mới rửa sạch những thứ kia, lại đột nhiên nói ra lời nói nghiêm túc lại nặng nề như thế. 
Quá ngoài ý muốn, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết phải đáp lại thế nào. 
Trần Kính Tông mặc xiêm y vào cho nàng, chính hắn cũng mặc thêm ngoại bào, đi ra bên ngoài chèo thuyền. 
Du thuyền lắc lư, Hoa Dương nằm trên gối đầu, cách một tầng sa mỏng, nhìn mặt trăng treo trên bầu trời đằng xa. 
Thật ra Trần Kính Tông là kiểu người vừa vui vẻ thì miệng sẽ không ngừng, nhưng lúc nên làm những chuyện đứng đắn, hắn sẽ đứng đắn hơn bất kỳ ai. 
Hắn sẽ bôn ba qua lại trên núi khi trời mưa như trút nước, chịu mệt nhọc giúp đỡ dân chúng tị nạn, mà sẽ không hâm mộ hai ca ca quan văn sung sướng nhàn hạ hơn bản thân mình. 
Hắn sẽ kiên trì chỉnh đốn Vệ Sở ngay cả khi bị một đám tham quan ở Lăng Châu vây quanh, thay quân lính tranh thủ quân lương, đất vườn, mà không phải thông đồng làm bậy ăn chặn tiền tài cùng đám tham quan. 
Hắn dựa vào thân phận con trai của lão nhân, con rể của hoàng đế mà dễ dàng lấy được chức quan Chỉ Huy sứ tam phẩm, nhưng hắn cũng dựa vào bản lĩnh của chính mình mà dẫn đầu tả vệ, đoạt được hạng nhất tỷ thí võ nghệ, sau lại lập công trong trận bình định Dự Vương tạo phản. 
Một người chính trực như thế, trí tuệ như thế, có thể trông thấy nguy cơ giấu sau cảnh tượng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3386335/chuong-138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.