Bởi vì lúc này mặt trời đã lên tới đỉnh, Hoa Dương không còn hào hứng lại chạy đi đâu chơi, không bằng sớm hồi phủ, ngủ một giấc trưa, còn có thể đi dạo với Trần Kính Tông trong vườn hoa rộng rãi thoáng mát ở phủ Trưởng Công Chúa, để hắn chân chính hưởng thụ cuộc sống nghỉ ngơi nhàn hạ. 
Bọn nha hoàn dọn dẹp đồ vật, Trần Kính Tông ngồi dưới cây hoa ngọc lan chờ cùng nàng. 
Hai cây hoa ngọc lan tươi tốt um tùm, hoa rụng hồng cả một mảng sân. 
Trên bàn trà bày trà nước và chùm nho màu đỏ tía. Hoa Dương không thích ăn vỏ, Trần Kính Tông phụ trách lột vỏ giúp nàng. 
Thịt quả nho căng mọng, ngón tay của Trần Kính Tông cũng dính toàn nước nho. 
Hắn đưa quả nho đã lột vỏ tới trước mặt nàng. 
Hoa Dương giơ chiếc quạt tròn lên che hết nửa khuôn mặt, không để bọn nha hoàn nhìn thấy, sau đó cúi đầu nhận sự "hầu hạ" của hắn. 
Ánh mặt trời xung quanh tôn lên khuôn mặt nhẵn nhụi trắng sáng của Trưởng Công Chúa, cố tình đôi môi như hoa như ngọc ấy lại đỏ như bôi son. 
Nhưng Trần Kính Tông biết, nàng chính là như vậy, sự xinh đẹp của nàng là trời sinh. 
"Bây giờ vẫn còn rất nóng, chờ thời tiết mát hơn một chút rồi chúng ta lại cưỡi ngựa trở về, còn có thể đi du ngoạn nhiều nơi hơn một chút." 
Hoa Dương: "Chàng ngày nào cũng cưỡi ngựa đi tới đi lui trong Vệ Sở, còn chưa cưỡi đủ sao?" 
Trần Kính Tông: "Quen rồi, huống chi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3386002/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.