Buổi sáng, lúc Triều Văn chải đầu cho Trưởng Công Chúa, nhìn thấy trưởng công chúa đột nhiên nở nụ cười, hàng lông mi thật dài buông thõng, che lấp đôi mắt trong veo sáng ngời, hai bàn tay thon dài trắng nõn hờ hững quấn lấy lọn tóc buông xuống trước ngực.
Triều Vân cười nói: "Trưởng công chúa nhớ tới việc tốt gì ạ?"
Lúc Hoa Dương mới vừa được phong vị Trưởng Công Chúa, nàng quen nếp để người bên cạnh tiếp tục gọi nàng là công chúa, nhưng trôi qua một năm, cái xưng hô "Công Chúa" vẫn dần bị "Trưởng Công Chúa" thay thế.
Hoa Dương cũng nghe quen, nàng hướng mắt về phía Triều Vân, cũng không trả lời.
Triều Vân cười khẽ, nói: "Nô tì đoán là, chuyện có liên quan với phò mà ạ?"
Hoa Dương cười nhưng không nói.
Nàng vừa mới suy nghĩ, nếu hôm nay nàng thật sự không đi tới nơi hẹn ở Hoằng Phúc Tự, thì Trần Kính Tông có xuất gia thật không?
Một nam tử ham thích thú vui hồng trần như hắn sẽ đủ can đảm để xuất gia không, nhưng Trần Kính Tông cũng đủ khí phách, nói không chừng hắn thật sự dám cắt một đầu tóc dài đó đi.
Nàng đành phải quấy rầy cha chồng và bà mẫu đi khuyên hắn trước, rồi để vị Trưởng Công Chúa này tự thân đi đón hắn trở về mới bằng lòng nguôi giận, đến cuối cùng hắn hắn vẫn như cũ bất chấp thân phận hòa thượng giả mà làm xằng làm bậy hồ ngôn loạn ngữ trong trướng của nàng thôi.
Hoa Dương mới sẽ không cho hắn loại cơ hội này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3385943/chuong-135.html