Trần Kính Tông ôm Hoa Dương về giường, hai người còn nói chuyện một lúc, đường phố bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh gõ chuông lúc canh hai.
Ma xui quỷ khiến thế nào, Hoa Dương lại nghĩ tới vị Tằng Các lão kia.
Mấy năm nay nàng cũng không gặp vị Tằng Các lão này. Thật ra vài năm trước hai người đã chạm mặt ở trong cung. Trong trí nhớ của nàng, Tằng Các lão luôn là một văn thần thoạt nhìn rất yên phận và thành thật.
Nhưng người trông thành thật chưa chắc sẽ là người nhát gan. Nghe nói khi cha chồng vẫn còn là Thủ phụ, Tằng Các lão thường xuyên giúp đỡ Thủ phụ đời trước đối nghịch với cha chồng trên triều, thậm chí là cả Nội các.
Mà khi đó, thế lực và sự can đảm của Tằng Các Lão là do Thủ phụ đời trước cho. Tới khi cha chồng nàng được thăng chức, Tằng Các lão lập tức biến thành con rùa đen rút đầu. Ngay cả mặt của cha chồng cũng không dám nhìn, cáo bệnh ở nhà, tâm nguyện duy nhất của ông ta là triều đình mau chóng phê chuẩn lời thỉnh cầu của mình, để ông cáo lão hồi hương, rời xa kinh thành đầy thị phi này.
Với cái tính tình này của Tằng Các lão thì việc ông qua đời lúc đêm hôm khuya khoắt thật sự không có một chút quan hệ nào với cha chồng sao?
Đương nhiên, chắc chắn cha chồng không phải thật sự hãm hại Tằng Các lão. Mà là, Hoa Dương đột nhiên nghi ngờ, có thể nào là do Tằng Các lão rất sợ cha chồng, cha chồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-song-lai-sau-khi-o-goa/3385356/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.