Ngày mười lăm tháng chín, Tĩnh An Hầu phủ muốn làm tiệc mừng đầy tháng cho trưởng tử của Nam Khang Công chúa, đã gửi thiệp mời cho Hoa Dương từ trước.
Hoa Dương: "Con chẳng muốn đi chút nào."
Thích Hoàng hậu: "Sinh con trai là chuyện vui lớn, con là muội muội, nên đi thì vẫn phải đi, nhiều nhất cũng chỉ là xã giao một năm một lần, cần gì phải để người khác nắm thóp."
Hoa Dương nhìn mẫu hậu nghiêm trang trịnh trọng, bỗng nhiên cười nói: "Con chỉ nói không muốn đi chứ không nói sẽ không đi, mẫu hậu còn chưa nghe rõ đã bắt đầu nói đạo lý với con rồi."
Thích Hoàng hậu:...
Bà lắc đầu: "Tính cách của con càng ngày càng khó quản."
Bà biết mình là một người mẹ nghiêm khắc, nhi tử kính sợ bà, nữ nhi càng lớn càng ít nũng nịu, không ngờ sau nữ nhi kết hôn gần ba năm vẫn còn mở miệng trêu chọc bà.
"Phò mã luyện binh ở Vệ Sở thế nào rồi?" Thích Hoàng hậu hỏi tới chính sự, bà vẫn cảm thấy lúc trước nữ tế xin làm chức quan Chỉ huy sứ quá hấp tấp, nếu Đại Hưng Tả Vệ vẫn xếp cuối thì không chỉ làm mất mặt mũi của mọi người ở Trần gia, mà nữ nhi chắc chắn cũng sẽ bị mẹ con Lâm Quý phi cười nhạo, trong lòng Hoàng thượng có lẽ cũng sẽ không vui.
Hoa Dương: "Con thấy chàng ấy phơi nắng đen đi không ít, chắc là các binh lính cũng đang kiên trì tập luyện."
Thích Hoàng hậu quan sát nữ nhi một lát, bất ngờ nói: "Hình như con không hề sợ hắn thất bại."
Hoa Dương tách một múi quýt ban nãy được cung nữ bưng lên, chua chua ngọt ngọt, sau khi ăn xong, nàng mới thản nhiên đáp: "Chàng có thua cũng không ảnh hưởng đến Công chúa như con ra uy làm mưa làm gió, huống hồ ngay cả đám binh lính chưa từng thao luyện gì ở Lăng Châu Vệ chàng còn luyện ra được, cho dù lần này không chen được vào hạng ba thì cũng không đến mức xếp cuối. Ngược lại thì mẫu hậu, nếu người đã chọn chàng làm nữ tế thì người nên có lòng tin với chàng một chút."
Thích Hoàng hậu trầm ngâm nhìn nữ nhi như có điều suy nghĩ.
Lúc này, Thái tử đến, hai tỷ đệ lập tức bỏ lại mẫu hậu nghiêm túc, đến Ngự Hoa Viên đi dạo.
Đợi đến ngày Tĩnh An Hầu phủ tổ chức yến tiệc, bởi vì Trần Kính Tông phải đến Vệ Sở nên Hoa Dương tự mình dẫn đám nha hoàn đến Tĩnh An Hầu phủ.
An Nhạc Trưởng công chúa đến trước nàng, đang chơi đùa với đứa bé được quấn trong tã lót.
Hoa Dương đi đến bên cô mẫu, nhìn vào trong tã lót, bên trong là một đứa bé được nuôi trắng trẻo mập mạp, Nam Khang là một mỹ nhân, ngoại hình của Mạnh Diên Khánh cũng không tệ, đứa bé đương nhiên cũng sẽ đẹp.
Có điều trên người đứa bé này nồng mùi sữa quá, Hoa Dương nhìn hai lần lập tức kéo dài khoảng cách.
Nam Khang vẫn còn ở cữ nhưng ngồi rất thoải mái, Mạnh Diên Khánh bị Hầu gia đánh tới nỗi mông nở hoa, may mắn không bỏ mạng nhưng chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường, ngay cả một vài nha hoàn phục vụ bên cạnh Mạnh Diên Khánh cũng do cha mẹ chồng chủ động thay đổi thành người mới, trong đó người đẹp nhất cũng chỉ có thể coi là nhan sắc trung bình, ai nấy cũng đều u ám nặng nề, giống như là vừa mới hoàn tục từ trong chùa ra vậy.
"Sao muội muội lại tự mình đến đây, muội phu đâu?" Nam Khang nhìn nhi tử, vẻ mặt rạng rỡ nói với Hoa Dương, nàng ta sớm đã quên sạch sẽ chuyện mất hết mặt mũi đêm trung thu.
Hoa Dương: "Chàng không giỏi xã giao, sáng sớm đã đến Vệ Sở làm việc rồi."
Hiện tại trong phòng không có người khác, Nam Khang ra vẻ tỷ muội tốt nói: "Nhắc mới nhớ, ta còn phải cảm tạ muội phu, nếu không phải đệ ấy bất bình thay ta thì Mạnh Diên Khánh vẫn chưa được dạy dỗ lại đâu."
Mới đầu Nam Khang còn oán trách Trần Kính Tông, chờ đến khi khi nàng ta nhận ra tuy rằng phụ hoàng ban thưởng mỹ nhân nhưng thực ra là đang tìm một chỗ dựa cho nàng ta, Nam Khang lại cảm thấy Trần Kính Tông thực sự đã giúp nàng ta một chuyện lớn. Ở cữ quá ngột ngạt, lúc Nam Khang ăn không ngồi rồi nằm trên giường nghỉ ngơi chợt nhớ tới chuyện nàng ta và Hoa Dương không hợp nhau, mà Trần Kính Tông lại là Phò mã của Hoa Dương, vì sao lại ra mặt thay cho nàng ta?
Nam Khang nhớ lại nhớ lại cuộc gặp gỡ với Trần Kính Tông bên ngoài hoàng thành, khi đó Trần Kính Tông dường như có nhìn nàng ta một lát.
Chẳng lẽ, Trần Kính Tông cảm thấy nàng ta đẹp hơn Hoa Dương sao?
Nam Khang không khỏi hơi lâng lâng, lại nói tiếp, mặc dù Trần Kính Tông là con nhà võ nhưng mặt mũi cũng rất anh tuấn, thậm chí còn đẹp hơn cả Mạnh Diên Khánh.
Đương nhiên, Nam Khang sẽ không có gì với Trần Kính Tông nhưng vừa nghĩ đến chuyện Phò mã của Hoa Dương thích mình hơn, Nam Khang lại thấy vui vẻ, ở trước mặt Hoa Dương lộ cũng tỏ ra đắc ý.
Hoa Dương chưa bao giờ để Nam Khang vào mắt.
Mẫu hậu của nàng là một là một người xinh đẹp thông minh, vị trí Quý phi của Lâm Quý phi hoàn toàn là dùng nhan sắc và nhi tử để đổi lấy, người ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu con đường tranh sủng như thế nào.
Lâm Quý phi như thế, tính cách của Nam Khang và Dự Vương cũng y hệt Lâm Quý phi.
Giống như lúc này tâm tư của Nam Khang cũng đều viết rõ ràng ở trên mặt.
"Hiếm khi thấy tỷ tỷ không trách chàng liều lĩnh, tỷ tỷ yên tâm, ta sẽ chuyển lời cảm ơn của tỷ tỷ đến chàng." Hoa Dương cười nhạt nói.
Nắm đấm này của Nam Khang lại đấm lên vải bông.
"Được rồi, đợi lát nữa còn có khách khác tới đây, ta và Bàn Bàn ra ngoài ngồi trước." An Nhạc Trưởng công chúa thấy hai tỷ muội lại cãi nhau, đưa con cho nhũ mẫu rồi kéo cánh tay Hoa Dương rời đi.
Đến phòng khách, hai cô cháu ngồi chung một chỗ, An Nhạc Trưởng công chúa nghiêng đầu quan sát Hoa Dương một lát, cười nói: "Nàng nói như vậy, con có tức giận không?"
Hoa Dương bĩu môi nói: "Đừng nói Phò mã không có ý gì với nàng ta, cho dù có thì cùng lắm ta tặng người cho nàng ta là được, có gì mà phải tức giận."
An Nhạc Trưởng công chúa chậc lưỡi: "Sao ta lại ngửi ra mùi chua vậy nhỉ?"
Hoa Dương:...
Vì không để cô mẫu hiểu lầm, nàng bèn lặng lẽ kể lý do thật sự Trần Kính Tông ra tay cho bà nghe.
An Nhạc Trưởng công chúa: "Khó trách con không tức giận, hóa ra là biết trái tim của Trần Tứ lang đều đặt ở bên con."
Hoa Dương: "Mặc chàng ở đâu, ta cũng không thấy hiếm lạ gì."
An Nhạc Trưởng công chúa nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn như cánh hoa của nàng: "Con cứ cứng miệng đi, rồi sẽ có lúc ta nắm thóp được con."
Lúc rời khỏi Tĩnh An Hầu phủ, An Nhạc Trưởng công chúa tặng cho Hoa Dương một chiếc hộp có hình dạng lẫn kích thước đều vô cùng quen mắt.
Sau khi lên xe ngựa, Hoa Dương lặng lẽ mở ra, bên trong quả nhiên toàn là những thứ đó, ước chừng hơn năm mươi chiếc.
Trở lại Tứ Nghi Đường, Hoa Dương bảo Triều Vân cất hộp đi, từ lúc đi Lăng Châu thì mấy chuyện này đều do Triều Vân phụ trách.
Triều Vân đỏ mặt, cầm hộp đi, đặt vào trong rương cùng với một cái hộp khác.
Sau khi trời tối, Trần Kính Tông quay về.
Trước kia đều là do hắn chủ động mở lời nhưng tối nay trong lúc ăn cơm, Trần Kính Tông phát hiện Công chúa ở đối diện len lén nhìn hắn mấy lần.
Trần Kính Tông: "Muốn nói gì thì nói đi, sao lại bắt chước tiểu nha hoàn nhìn lén người khác?"
Hoa Dương: "Chàng còn nói bậy bạ nữa thì đêm nay ngủ ở tiền điện."
Trần Kính Tông: "Được rồi, có phải điện hạ có chuyện gì cần sai bảo?"
Hoa Dương trừng hắn, cụp mắt lật vài trang sách, sau đó mới nói: "Nam Khang bảo ta chuyển lời cho chàng, đêm trung thu chàng ra mặt thay nàng ta, nàng ta vô cùng cảm kích."
Trần Kính Tông bị mấy lời này làm buồn nôn, rượu vừa đưa đến miệng cũng buông xuống: "Có phải nàng ta bị ngốc không? Nếu ta đổi thành lý do khác thì hai phu thê bọn họ đâu phải mất mặt như vậy."
Quả thật hắn có thể tìm cái cớ khác, chỉ là Trần Kính Tông biết mẹ con Lâm Quý phi và Thích Hoàng hậu, Hoa Dương không hợp nhau, thế nên Trần Kính Tông cũng không cần lãng phí tâm tư làm vậy.
Hoa Dương: "Nàng ta không được thông minh, có điều dáng vẻ cũng vô cùng xinh đẹp, người cũng trắng, ai biết chàng có cảm thấy thương hoa tiếc ngọc hay không."
Nam Khang đẹp thật, chẳng qua là không đẹp bằng nàng nhưng chắc chắn cũng là tuyệt sắc trước kia Trần Kính Tông chưa từng gặp qua.
Hắn chính là một tên ham mê sắc đẹp, nếu ban đầu Lâm Quý phi muốn gả Nam Khang cho hắn, hắn chắc chắn cũng sẽ đối xử với Nam Khang như đối xử với nàng.
Trần Kính Tông thấy sự ghét bỏ hiện lên trong mắt nàng, giống như hắn là một con heo, người khác đút cho cái gì hắn cũng ăn, không hề kén chọn.
Thức ăn vẫn còn dư lại một nữa nhưng Trần Kính Tông đã đặt đũa xuống, trầm mặt nói: "Tối nay ta ngủ ở tiền điện, sau này cũng sẽ thường xuyên ở lại Vệ Sở, sau đó cả ngày lẫn đêm đều ở cùng đám nam nhân, tránh cho lúc trở về thành nhìn thấy một nữ nhân vừa trắng vừa đẹp lại thương hoa tiếc ngọc."
Nói xong, hắn nặng nề hất rèm, đi ra ngoài.
Hoa Dương:...
Bốn nha hoàn bên ngoài cũng bị khí thế tức giận của Phò mã làm cho sợ hãi, cuối cùng đẩy Triều Vân, Triều Nguyệt vào trong hỏi thăm tình hình.
Hai người bước vào, phát hiện Công chúa vẫn ở trong tư thế tựa lưng đọc sách, cũng không nổi giận, ngược lại trên mặt cũng lộ ra vẻ khó hiểu như bọn họ.
Triều Vân nhỏ giọng hỏi: "Công chúa, vì sao Phò mã lại nổi giận vậy?"
Hai năm qua, mặc dù thỉnh thoảng Công chúa và Phò mã sẽ đấu võ mồm với nhau nhưng chưa từng thật sự nổi giận bao giờ, bao gồm cả lần Công chúa bị Tương Vương trêu đùa lần đó, Phò mã cũng chỉ vì quá quan tâm nên mới đen mặt, nổi giận bỏ đi, nói chuyện với đại gia một lát cũng tự mình trở lại.
Hoa Dương không muốn giải thích cho đám nha hoàn.
Nàng cũng không hiểu vì sao Trần Kính Tông lại tức giận.
Hai người thường xuyên châm chọc nhau, nàng còn coi như đứng đắn nhưng Trần Kính Tông thì sao, không phải lấy hai ca ca ra thì cũng lấy cha chồng ra kiếm chuyện với nàng, giờ thì sao, vừa rồi mới là lần đầu tiên nàng lôi Nam Khang ra khích hắn, hắn đã không chịu nổi?
Thật sự là quá vô lý!
"Kệ chàng, thu dọn đồ đạc đi, ta muốn ngủ."
Liếc mắt nhìn thấy đồ ăn thừa trên bàn thấp, Hoa Dương để sách xuống, vẻ mặt bình thường đi vào trong buồng.
Cả người Trần Kính Tông cường tráng, tính tình cũng cứng rắn, nói không trở về thì thật sự không trở về.
Ban đầu đám người Tôn thị vẫn chưa phát hiện có chỗ nào không đúng, chỉ cho rằng tỷ thí diễn võ của Đông Nguyệt càng ngày càng gần, Trần Kính Tông một lòng luyện võ nên mới lâu ngày không về nhà.
Nhưng mãi cho đến cuối tháng hưu mộc, Trần Kính Tông đã ở Vệ Sở nửa tháng rồi, ngày nghỉ lễ cũng không chịu trở về, Tôn thị lập tức đoán được đã có chuyện xảy ra.
Bà ấy đến Tứ Nghi Đường gặp Công chúa.
Hoa Dương sao có thể để mẹ chồng bận tâm, cười nói nàng và Trần Kính Tông rất tốt, Trần Kính Tông không trở về là vì bận bịu việc luyện binh.
Công chúa cười, để lộ hai lúm đồng tiền tươi như hoa không có chút sơ hở nào nhưng Tôn thị lại âm thầm quan sát Triều Vân và mấy nha hoàn khác, vẫn bắt gặp vài ánh mắt kỳ lạ.
Tôn thị nghĩ mình là trưởng bối, có thể là vì xấu hổ nên Công chúa không tiện mở miệng, cho nên hai ngày sau bà ấy sai con dâu cả Du Tú đến thăm dò.
Du Tú làm sao làm được loại chuyện này, vừa mới đến Tứ Nghi Đường đã bị Hoa Dương nhìn thấu dụng ý của nàng ấy, lại nói vài lời dỗ người trở về.
Du Tú nghiêm mặt đến cáo lỗi với mẹ chồng: "Đôi mắt của Công chúa tinh tường, tâm tư của nhi tức không lừa gạt được nàng, hay là để cho tam đệ muội đi thử xem sao?"
Tôn thị: "Thôi, nàng ấy không được người khác yêu thích như con, nếu Công chúa nổi giận thì nàng ấy lại chạy đến tìm ta khóc lóc kêu oan."
Đám nhi tức đều không dùng được, Tôn thị bèn phái trưởng tử đến Vệ Sở trực tiếp hỏi nhi tử của mình.
Trần Bá Tông đáng thương bận rộn ở Đại Lý Tự đến tận hoàng hôn, còn phải cưỡi ngựa một canh giờ vội vàng chạy tới Đại Hưng Tả Vệ, trời cũng đã tối đen, gió lạnh tạt qua mặt khiến y lạnh cóng, bàn tay cầm dây cương muốn cong ngón cũng khó khăn.
Lúc nhảy xuống lưng ngựa, thậm chí Trần Bá Tông còn nảy sinh một ý nghĩ, có lẽ do mẫu thân suy nghĩ nhiều quá, đệ đệ vì trời rét nên mới lười không muốn trở về mà thôi.
Trần Kính Tông quản thúc Vệ Sở rất nghiêm khắc, mặc dù binh lính canh trại tin tưởng thư sinh yếu ớt ở cửa này là huynh trưởng của Phò mã nhưng cũng không trực tiếp dẫn người vào.
Một lát sau, Trần Kính Tông đích thân tới, quan sát từ trên xuống dưới, tức giận hỏi: "Huynh tới làm gì?"
Trần Bá Tông nhìn khuôn mặt đen thui của đệ đệ cũng hiểu ra, có lẽ hắn thực sự đang tức giận với Công chúa.
Đêm nay không kịp trở về thành, Trần Bá Tông không thể làm gì khác đành theo đệ đệ bước vào Vệ Sở, đến phòng của Trần Kính Tông.
Trong phòng đốt địa long, ấm áp thì ấm áp nhưng hơi có mùi mồ hôi, không biết là do lão Tứ lôi thôi hay là do những võ quan khác tới bẩm báo để lại mùi.
Phía nam là cửa sổ, phía bắc là giường đất.
Trần Kính Tông thấy y nhìn giường đất chằm chằm, chân mày hơi nhíu lại, cười lạnh nói: "Không muốn ngủ cùng giường với ta thì ta cho người sắp xếp giường lớn khác cho huynh."
Trần Bá Tông lắc đầu, nói: "Ta đói, trước tiên làm chút đồ ăn cho ta đi."
Trần Kính Tông gọi Phú Quý.
Chẳng bao lâu sau, Phú Quý bưng một đĩa thịt lớn và một bát cháo nóng từ phòng bếp lên.
Trần Bá Tông cũng không soi mói cơm nước ở Vệ Sở, chậm rãi ung dung ăn, ăn xong súc miệng rửa mặt rửa chân tay, sau đó chui vào chiếc chăn mà Phú Quý vừa mới trải lên giường đất.
Trần Kính Tông nhìn y chằm chằm cả buổi, chờ y mở miệng nói chuyện, đến lúc này rồi hắn cũng không nhịn được nữa: "Huynh tới đây ăn chờ ngủ chực à? Sao thế, đại tẩu đuổi huynh ra ngoài rồi?"
Trần Bá Tông: "Ta và nàng ấy tương kính như tân, sao nàng ấy đuổi ta được."
Trần Kính Tông nghe ra giọng điệu quái gở trong đó, lạnh lùng nói: "Không đuổi huynh thì huynh chạy đến đây tìm ta làm gì?"
Cuối cùng Trần Bá Tông cũng nhìn thẳng vào hắn, ngay sau đó hơi buồn ngủ nói: "Mẫu thân kêu ta tới đây, hôm nay bà ấy đến Tứ Nghi Đường, nghe thấy Công chúa đang bảo đám người Triều Vân sắp xếp đồ đạc, hình như là muốn dọn tới phủ Công chúa. Mẫu thân nói bà ấy không muốn theo phụ thân vào cung gặp Hoàng thượng, nương nương thỉnh tội, bảo đệ mau chóng dỗ dành Công chúa."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]