để chuẩn bị một cuộc đi săn ngày hôm nay.Lưu Thiết lấy từ hệ thống ra thanh kiếm củ của mình và tấm khiên từ hệ thống mới được nhận từ nhiệm vụ trước đưa cho A Cương, thanh kiếm có hơi tang một xíu nhưng sát thương vẫn như củ.
"Đi thôi" Lưu Thiết cùng A Cương chuẩn bị đi.Thì một bàn tay nhỏ bé chụp lại miếng vãi áo của Lưu Thiết. Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên
"Cho em đi với " Tiểu Nhu rụt rụt tay áo của hắn đòi theo.Nhưng vì sự nguy hiểm Lưu Thiết còn chưa bảo đảm bản thân mình có thể tự bảo vệ chính mình, nên không cho Tiểu Nhu theo
" Không, ở ngoài nguy hiểm lắm, em ở nhà xem tivi đi nhé, tí anh về" Lưu Thiết vừa nói vừa xoa đầu cô bé hắn mĩm cười trìu mến.Cái cảm giác thân thương như người nhà trổi dậy từ lúc nào không hay, chính bây giờ Tiểu Nhu đã xem hắn là một người anh.
" Vâng ạ, anh mau về sớm với em nhé ạ " cô bé hào hứng nói.Bỗng Tiểu Nhu hôn lên má hắn một cái, làm Lưu Thiết dựt mình, cái dựt mình này không phải cái gì khác mà là do đã rất lâu rồi hắn chưa được ai đó hôn cả, cái cảm giác hạnh phúc tuôn trào. Không ngờ cái mạt thế vẫn không phải không tốt, nếu không có tận thế hắn sẽ không có được cái cảm giác hạnh phúc này.
Một bên hạnh phúc còn có một người đứng ghen tị. A Cương đứng một góc mặt khá ganh tị khi thấy đứa em bé bỏng của mình hôn người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-ton-o-thoi-tan-the-cung-he-thong-cho-ma/3599332/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.