Edit + Beta: Vịt
Cố Phong đáp ứng thỉnh cầu của cậu.
Dư Bảo Nguyên giống như bình thường đi tới phòng bếp sờ mò cơm tối cho hai bọn họ.
Ánh đèn vàng ấm, canh gà già trong nồi ùng ục ùng ục sôi trào, từng tia mùi thơm nhẹ nhàng ra ngoài, dường như là một gia đình chân chính. Cảnh tượng này, so với mùa đông ôm Noãn Bảo Bảo (*) càng khiến người ta ấm áp, so với bít tất chui vào trong quần mùa thu càng làm cho người ta an tâm.
((*) tên 1 hãng túi giữ nhiệt)
Nếu như không có âm thanh gọi điện bên ngoài thì càng tốt.
Cố Phong mặc dù giảm thấp âm thanh, nhưng Dư Bảo Nguyên vẫn có thể nghe thấy giọng nói từ tính dễ nghe của hắn, mang theo ôn nhu sủng nịch trước nay chưa từng có, nói chuyện với Trần Lập Ninh đầu bên kia điện thoại: "Được, anh ngày mai sẽ đuổi cậu ta đi, ngày mai sẽ tới đón em về nhà...... Ngoan, buổi tối đắp nhiều chăn chút, không được cảm lạnh...... Được được được, trên đời này cục cưng nhất của anh chính là em, được rồi nhé......"
Dư Bảo Nguyên dùng lòng trắng mắt ngửa mặt nhìn bầu trời.
Thật con mẹ nó lãng mạn tới khiến người khác ói!
Cậu rót canh gà, làm tiếp mấy món ăn gia đình, một bữa cơm ăn tới không tư không vị.
Vừa thu dọn xong bát đĩa, hơi thở của Cố Phong ở phía sau chậm rãi đến gần, cánh tay cường tráng nhẹ nhàng ôm lấy cậu, "Tiểu Nguyên Bảo, em vất vả rồi."
Ha.
Tên đàn ông móng heo thối này nhập kịch còn rất nhanh.
Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/185195/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.