Hôm sau lúc Dư Bảo Nguyên tỉnh dậy, ngẩng đầu lên liền mơ hồ nhìn thấy khuôn mặt Cố Phong.
Mơ hồ lúc này, kèm theo ánh sáng nhu hòa cách rèm cửa xuyên qua, giống như là có beauty effect của máy ảnh, khiến Dư Bảo Nguyên bỗng chốc nhận phải bạo kích nhan trị anh tuấn của Cố Phong.
Mặc dù ghét thằng cha này, nhưng không thể không thừa nhận, mặt vẫn rất được.
Vóc người cũng được.
Chính là bây giờ trở nên phiền phức, khiến cậu đôi khi hơi khó chịu, Dư Bảo Nguyên nghĩ trong lòng, không nhịn được duỗi lưng một cái, động tác này lập tức đánh thức Cố Phong trước giờ ngủ luôn nông.
Cố Phong tỉnh lại, mắt vẫn híp, sau đó nửa ngồi dậy: "Tỉnh rồi?" "......Mấy giờ rồi?" Dư Bảo Nguyên hỏi.
"9 rưỡi, vẫn sớm."
Dư Bảo Nguyên xoa mắt, cảm thấy cảnh trước mắt rõ ràng hơn, "9 rưỡi vẫn còn sớm? Anh trước đây không phải toàn 8h đã đi làm sao?" "Tôi là tổng tài của công ty, có thể quyết định cho mình," Cố Phong cười nhẹ nhàng ôm vai Dư Bảo Nguyên, "Trước kia là công việc quan trọng hơn tất cả, bây giờ ......tôi cảm thấy ngủ cùng em thêm một lát, đáng giá hơn nhiều so với đi làm đúng giờ."
Dư Bảo Nguyên xí một tiếng, trở mình rời giường, đi dép vào, đến phòng rửa tay rửa mặt.
Cố Phong nhìn bóng lưng Dư Bảo Nguyên, hồi lâu, cũng yên lặng từ trên giường đứng dậy.
Hôm nay là ngày giỗ của mẹ Dư Bảo Nguyên, Dư Bảo Nguyên chắc chắn sẽ không quên, mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496399/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.