🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌cười‌ ‌một‌ ‌tiếng:‌ ‌"Đèn‌ ‌này‌ ‌cũ‌ ‌lắm‌ ‌rồi,‌ ‌nên‌ ‌thay‌ ‌thôi."
‌"Không‌ ‌thay,"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌thò‌ ‌đầu‌ ‌đặt‌ ‌lên‌ ‌vai‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌cả‌ ‌người‌ ‌giống‌ ‌con‌ ‌ cún‌ ‌lớn‌ ‌dính‌ ‌sát,‌ ‌"Tôi‌ ‌chỉ‌ ‌thích‌ ‌cái‌ ‌đèn‌ ‌này."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cảm‌ ‌thụ‌ ‌nhiệt‌ ‌độ‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ôm‌ ‌cậu:‌ ‌"Anh‌ ‌giờ‌ ‌càng‌ ‌ngày‌ ‌càng‌ ‌biết‌ ‌ nói‌ ‌thả‌ ‌thính‌ ‌rồi,‌ ‌đủ‌ ‌loại‌ ‌lời‌ ‌bóng‌ ‌gió,‌ ‌thật‌ ‌sự‌ ‌không‌ ‌chịu‌ ‌được‌ ‌anh."
‌"Thế‌ ‌này‌ ‌đã‌ ‌không‌ ‌chịu‌ ‌được?"‌ ‌Trong‌ ‌đôi‌ ‌mắt‌ ‌đẹp‌ ‌đẽ‌ ‌kia‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌lộ‌ ‌ra‌ ‌chút‌ ‌ý‌ ‌ cười,‌ ‌ghé‌ ‌vào‌ ‌bên‌ ‌tai‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nói,‌ ‌"Mấy‌ ‌"câu‌ ‌thả‌ ‌thính"‌ ‌này,‌ ‌tôi‌ ‌còn‌ ‌muốn‌ ‌nói‌ ‌ bên‌ ‌tai‌ ‌em‌ ‌thật‌ ‌nhiều,‌ ‌nói‌ ‌thật‌ ‌lâu‌ ‌......em‌ ‌muốn‌ ‌nghe‌ ‌không?"‌ ‌ Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hừ‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌kéo‌ ‌chăn,‌ ‌trở‌ ‌mình:‌ ‌"Không‌ ‌nói‌ ‌nữa,‌ ‌ngủ‌ ‌đi."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nhìn‌ ‌bộ‌ ‌dạng‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌vùi‌ ‌mình‌ ‌trong‌ ‌chăn‌ ‌như‌ ‌đà‌ ‌điểu,‌ ‌ngứa‌ ‌ răng.
‌Hắn‌ ‌ôm‌ ‌lấy‌ ‌cả‌ ‌người‌ ‌lẫn‌ ‌chăn,‌ ‌ghé‌ ‌gần‌ ‌hơn‌ ‌chút:‌ ‌"Sau‌ ‌này‌ ‌em‌ ‌mãi‌ ‌mãi‌ ‌ở‌ ‌đây,‌ ‌hai‌ ‌ta‌ ‌ một‌ ‌giường,‌ ‌đừng‌ ‌rời‌ ‌đi,‌ ‌được‌ ‌không?"‌ ‌Lời‌ ‌này‌ ‌nói‌ ‌đủ‌ ‌tha‌ ‌thiết.
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌chăn‌ ‌ho‌ ‌khan‌ ‌một‌ ‌tiếng:‌ ‌"Đồng‌ ‌ý‌ ‌với‌ ‌anh‌ ‌là‌ ‌đồng‌ ‌ý‌ ‌với‌ ‌anh,‌ ‌ hỏi‌ ‌hỏi‌ ‌hỏi,‌ ‌anh‌ ‌là‌ ‌máy‌ ‌lặp‌ ‌lại‌ ‌à?"‌ ‌ Cố‌ ‌Phong‌ ‌cười‌ ‌cười:‌ ‌"Mỗi‌ ‌một‌ ‌lần‌ ‌nghe‌ ‌thấy‌ ‌đáp‌ ‌án‌ ‌khẳng‌ ‌định‌ ‌của‌ ‌em,‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌ tôi‌ ‌lại‌ ‌kích‌ ‌động‌ ‌một‌ ‌lần."
‌"Đồ‌ ‌đáng‌ ‌ghét,"‌ ‌Cả‌ ‌người‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌quấn‌ ‌chăn,‌ ‌giống‌ ‌con‌ ‌sâu‌ ‌to‌ ‌cử‌ ‌động‌ ‌hai‌ ‌ cái,‌ ‌bỗng‌ ‌nhiên‌ ‌nửa‌ ‌ngồi‌ ‌dậy,‌ ‌liếc‌ ‌Cố‌ ‌Phong,‌ ‌"Cái‌ ‌đó,‌ ‌là‌ ‌ngủ‌ ‌một‌ ‌giường,‌ ‌nhưng‌ ‌......chuyện‌ ‌kia‌ ‌......"
‌"Chuyện‌ ‌nào?"‌ ‌ "Chính‌ ‌là‌ ‌......"
‌Trong‌ ‌lòng‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đã‌ ‌rõ,‌ ‌nhưng‌ ‌có‌ ‌ý‌ ‌muốn‌ ‌trêu‌ ‌chọc‌ ‌chút:‌ ‌"Rốt‌ ‌cuộc‌ ‌là‌ ‌gì?"‌ ‌ "Mẹ‌ ‌sư,‌ ‌anh‌ ‌giả‌ ‌bộ‌ ‌thuần‌ ‌khiết,‌ ‌quan‌ ‌hệ‌ ‌tình‌ ‌dục!‌ ‌Quan‌ ‌hệ‌ ‌tình‌ ‌dục!‌ ‌OK‌ ‌chứ!"‌ ‌Dư‌ ‌ Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hứ‌ ‌một‌ ‌cái,‌ ‌"Tôi‌ ‌thời‌ ‌gian‌ ‌gần‌ ‌đây‌ ‌không‌ ‌có‌ ‌suy‌ ‌nghĩ‌ ‌kia‌ ‌với‌ ‌anh,‌ ‌hai‌ ‌ta‌ ‌ mặc‌ ‌dù‌ ‌ngủ‌ ‌chung‌ ‌một‌ ‌giường,‌ ‌vẫn‌ ‌phải‌ ‌có‌ ‌ranh‌ ‌giới."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌đương‌ ‌nhiên‌ ‌cũng‌ ‌biết,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đồng‌ ‌ý‌ ‌ngủ‌ ‌cùng‌ ‌giường‌ ‌với‌ ‌ mình,‌ ‌đã‌ ‌là‌ ‌một‌ ‌bước‌ ‌phát‌ ‌triển‌ ‌dài.
‌Muốn‌ ‌hai‌ ‌người‌ ‌tiến‌ ‌thêm‌ ‌một‌ ‌bước‌ ‌trên‌ ‌thể‌ ‌xác,‌ ‌tạm‌ ‌thời‌ ‌vẫn‌ ‌chưa‌ ‌làm‌ ‌được.
‌Hắn‌ ‌vỗ‌ ‌nhẹ‌ ‌sau‌ ‌lưng‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên:‌ ‌"Tôi‌ ‌biết,‌ ‌tôi‌ ‌sẽ‌ ‌không‌ ‌ép‌ ‌em,‌ ‌em‌ ‌yên‌ ‌tâm."
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đưa‌ ‌lưng‌ ‌về‌ ‌phía‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌châm‌ ‌chọc:‌ ‌"Vậy‌ ‌anh‌ ‌nói‌ ‌lúc‌ ‌anh‌ ‌đè‌ ‌ trên‌ ‌người‌ ‌tôi,‌ ‌bọc‌ ‌gồ‌ ‌lên‌ ‌phía‌ ‌dưới‌ ‌là‌ ‌thứ‌ ‌gì?‌ ‌Tôi‌ ‌thấy,‌ ‌anh‌ ‌đừng‌ ‌nói‌ ‌với‌ ‌tôi‌ ‌là,‌ ‌anh‌ ‌ đút‌ ‌bình‌ ‌Nutri‌ ‌Express‌ ‌trong‌ ‌quần‌ ‌lót‌ ‌nhé."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌lúng‌ ‌túng‌ ‌ho‌ ‌khan‌ ‌một‌ ‌tiếng.
‌Hắn‌ ‌là‌ ‌đàn‌ ‌ông‌ ‌bình‌ ‌thường,‌ ‌lúc‌ ‌ôm‌ ‌người‌ ‌mình‌ ‌yêu,‌ ‌khó‌ ‌tránh‌ ‌khỏi‌ ‌sẽ‌ ‌sinh‌ ‌ra‌ ‌xúc‌ ‌ động‌ ‌như‌ ‌vậy.
‌Mặc‌ ‌dù‌ ‌hắn‌ ‌vẫn‌ ‌kiềm‌ ‌chế,‌ ‌nhưng‌ ‌không‌ ‌thể‌ ‌không‌ ‌nói,‌ ‌phản‌ ‌ứng‌ ‌sinh‌ ‌lý‌ ‌mãnh‌ ‌liệt‌ ‌ của‌ ‌hắn‌ ‌cứ‌ ‌kêu‌ ‌gào,‌ ‌hắn‌ ‌muốn‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌dù‌ ‌là‌ ‌tâm,‌ ‌hay‌ ‌là‌ ‌thân.
‌"Vậy‌ ‌tôi‌ ‌đến‌ ‌phòng‌ ‌rửa‌ ‌tay‌ ‌tự‌ ‌giải‌ ‌quyết?"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌làm‌ ‌bộ‌ ‌muốn‌ ‌từ‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌ đứng‌ ‌dậy.
‌"Thôi‌ ‌đi,‌ ‌đừng‌ ‌giằng‌ ‌co,‌ ‌mau‌ ‌ngủ‌ ‌đi,"‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌nhức‌ ‌đầu‌ ‌nói,‌ ‌"Dù‌ ‌sao‌ ‌sáng‌ ‌ mai‌ ‌chỗ‌ ‌đó‌ ‌của‌ ‌anh‌ ‌cũng‌ ‌sẽ‌ ‌dựng‌ ‌lên,‌ ‌sớm‌ ‌lên‌ ‌tối‌ ‌lên‌ ‌đều‌ ‌là‌ ‌lên,‌ ‌không‌ ‌sao‌ ‌đâu."
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nghe‌ ‌lời‌ ‌này,‌ ‌mới‌ ‌lại‌ ‌ngủ‌ ‌trở‌ ‌lại‌ ‌chăn.
‌Hắn‌ ‌nhìn‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌bên‌ ‌cạnh,‌ ‌tâm‌ ‌ngứa,‌ ‌vươn‌ ‌tay‌ ‌kéo‌ ‌người‌ ‌qua,‌ ‌nhét‌ ‌chặt‌ ‌ cậu‌ ‌vào‌ ‌ngực‌ ‌mình.
‌Thế‌ ‌này‌ ‌mới‌ ‌đúng,‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌rất‌ ‌thỏa‌ ‌mãn.
‌Hắn‌ ‌tận‌ ‌lực‌ ‌lắng‌ ‌xuống‌ ‌dục‌ ‌vọng‌ ‌của‌ ‌mình,‌ ‌nhưng‌ ‌hơi‌ ‌thở‌ ‌dễ‌ ‌ngửi‌ ‌trên‌ ‌người‌ ‌Dư‌ ‌ Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌lại‌ ‌cứ‌ ‌kích‌ ‌thích‌ ‌thần‌ ‌kinh‌ ‌hắn.
‌Qua‌ ‌rất‌ ‌lâu,‌ ‌hắn‌ ‌mới‌ ‌thở‌ ‌dài,‌ ‌nhìn‌ ‌Dư‌ ‌ Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌trong‌ ‌ngực,‌ ‌nhẹ‌ ‌giọng‌ ‌hỏi:‌ ‌"Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌em‌ ‌ngủ‌ ‌chưa?"‌ ‌ "Làm‌ ‌gì?"‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌hung‌ ‌dữ.
‌"Có‌ ‌thể‌ ‌cho‌ ‌tôi‌ ‌nụ‌ ‌hôn‌ ‌chúc‌ ‌ngủ‌ ‌ngon‌ ‌không?"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌dè‌ ‌dặt‌ ‌đề‌ ‌xuất‌ ‌một‌ ‌thỉnh‌ ‌ cầu.
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌sshh‌ ‌một‌ ‌tiếng,‌ ‌ngẩng‌ ‌đầu,‌ ‌nhìn‌ ‌thẳng‌ ‌vào‌ ‌trong‌ ‌ánh‌ ‌mắt‌ ‌mong‌ ‌đợi‌ ‌ mang‌ ‌theo‌ ‌lửa‌ ‌nóng‌ ‌của‌ ‌Cố‌ ‌Phong.
‌"Mẹ‌ ‌sư,‌ ‌họ‌ ‌Cố‌ ‌anh‌ ‌quả‌ ‌nhiên‌ ‌là‌ ‌tinh‌ ‌anh‌ ‌thương‌ ‌mại,‌ ‌giờ‌ ‌còn‌ ‌học‌ ‌được‌ ‌một‌ ‌vốn‌ ‌bốn‌ ‌ lời‌ ‌được‌ ‌đằng‌ ‌chân‌ ‌lân‌ ‌đằng‌ ‌đầu‌ ‌được‌ ‌voi‌ ‌đòi‌ ‌tiên‌ ‌lòng‌ ‌tham‌ ‌không‌ ‌đáy‌ ‌rắn‌ ‌nuốt‌ ‌ voi?"‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nhìn‌ ‌khuôn‌ ‌mặt‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌được‌ ‌ánh‌ ‌sáng‌ ‌mờ‌ ‌mờ‌ ‌chiếu‌ ‌lên,‌ ‌ nhất‌ ‌thời‌ ‌không‌ ‌nhịn‌ ‌được,‌ ‌cúi‌ ‌đầu‌ ‌hôn‌ ‌lên.
‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌phiền,‌ ‌nhưng‌ ‌không‌ ‌phản‌ ‌kháng.
‌Một‌ ‌nụ‌ ‌hôn‌ ‌vừa‌ ‌ướt‌ ‌vừa‌ ‌nóng‌ ‌vừa‌ ‌động‌ ‌tình.
‌Sau‌ ‌khi‌ ‌hôn‌ ‌xong,‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌nhất‌ ‌thời‌ ‌chỉ‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌phía‌ ‌dưới‌ ‌của‌ ‌mình‌ ‌phản‌ ‌ứng‌ ‌ lớn‌ ‌không‌ ‌xong,‌ ‌đành‌ ‌phải‌ ‌buông‌ ‌người‌ ‌ra,‌ ‌nói:‌ ‌"Tôi‌ ‌đến‌ ‌phòng‌ ‌rửa‌ ‌tay,‌ ‌em‌ ‌ngủ‌ ‌ trước‌ ‌đi."
‌Dứt‌ ‌lời,‌ ‌liền‌ ‌vội‌ ‌vàng‌ ‌đi‌ ‌đến‌ ‌phòng‌ ‌rửa‌ ‌tay.
‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌ở‌ ‌trong‌ ‌phòng‌ ‌rửa‌ ‌tay‌ ‌dùng‌ ‌tay‌ ‌mình‌ ‌giải‌ ‌quyết‌ ‌rất‌ ‌lâu,‌ ‌trong‌ ‌lúc‌ ‌đó,‌ ‌ở‌ ‌ trong‌ ‌đầu‌ ‌liên‌ ‌tục‌ ‌quay‌ ‌cuồng‌ ‌hình‌ ‌ảnh‌ ‌hắn‌ ‌và‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌từng‌ ‌triền‌ ‌miên.
‌Thân‌ ‌thể‌ ‌cao‌ ‌gầy‌ ‌lúc‌ ‌cởi‌ ‌quần‌ ‌áo‌ ‌của‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên,‌ ‌làn‌ ‌da‌ ‌cảm‌ ‌xúc‌ ‌hạng‌ ‌nhất‌ ‌ kia,‌ ‌sắc‌ ‌mặt‌ ‌và‌ ‌biểu‌ ‌cảm‌ ‌lúc‌ ‌hãm‌ ‌sâu‌ ‌trong‌ ‌dục‌ ‌vọng‌ ‌kia,‌ ‌tiếng‌ ‌kêu‌ ‌lúc‌ ‌bị‌ ‌mình‌ ‌ mạnh‌ ‌mẽ‌ ‌bá‌ ‌chiếm‌ ‌kia‌ ‌......Hắn‌ ‌càng‌ ‌nghĩ‌ ‌càng‌ ‌cảm‌ ‌thấy‌ ‌trong‌ ‌lòng‌ ‌có‌ ‌mồi‌ ‌lửa‌ ‌đang‌ ‌thiêu,‌ ‌đợi‌ ‌đến‌ ‌lúc‌ ‌ngọn‌ ‌ lửa‌ ‌này‌ ‌rốt‌ ‌cục‌ ‌qua‌ ‌đi,‌ ‌hắn‌ ‌mới‌ ‌xử‌ ‌lý,‌ ‌từ‌ ‌phòng‌ ‌rửa‌ ‌tay‌ ‌đi‌ ‌ra,‌ ‌trở‌ ‌lại‌ ‌giường.
‌Thời‌ ‌gian‌ ‌hơi‌ ‌lâu,‌ ‌Dư‌ ‌Bảo‌ ‌Nguyên‌ ‌đã‌ ‌nằm‌ ‌trên‌ ‌giường‌ ‌ngủ‌ ‌mất.
‌Tiếng‌ ‌hô‌ ‌hấp‌ ‌nhàn‌ ‌nhạt,‌ ‌khiến‌ ‌Cố‌ ‌Phong‌ ‌cũng‌ ‌không‌ ‌cam‌ ‌lòng‌ ‌có‌ ‌động‌ ‌tác‌ ‌quá‌ ‌lớn,‌ ‌ tránh‌ ‌cho‌ ‌đánh‌ ‌thức‌ ‌cậu.
‌Hắn‌ ‌nhẹ‌ ‌nhàng‌ ‌chui‌ ‌về‌ ‌chăn,‌ ‌lại‌ ‌rón‌ ‌rén‌ ‌ôm‌ ‌người‌ ‌về‌ ‌lại‌ ‌trong‌ ‌ngực,‌ ‌thỏa‌ ‌mãn‌ ‌thở‌ ‌ dài‌ ‌một‌ ‌hơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.