Dư Bảo Nguyên nhẹ nhàng cười một tiếng: "Đèn này cũ lắm rồi, nên thay thôi."
"Không thay," Cố Phong thò đầu đặt lên vai Dư Bảo Nguyên, cả người giống con cún lớn dính sát, "Tôi chỉ thích cái đèn này."
Dư Bảo Nguyên cảm thụ nhiệt độ Cố Phong ôm cậu: "Anh giờ càng ngày càng biết nói thả thính rồi, đủ loại lời bóng gió, thật sự không chịu được anh."
"Thế này đã không chịu được?" Trong đôi mắt đẹp đẽ kia của Cố Phong lộ ra chút ý cười, ghé vào bên tai Dư Bảo Nguyên nói, "Mấy "câu thả thính" này, tôi còn muốn nói bên tai em thật nhiều, nói thật lâu ......em muốn nghe không?" Dư Bảo Nguyên hừ một tiếng, kéo chăn, trở mình: "Không nói nữa, ngủ đi."
Cố Phong nhìn bộ dạng Dư Bảo Nguyên vùi mình trong chăn như đà điểu, ngứa răng.
Hắn ôm lấy cả người lẫn chăn, ghé gần hơn chút: "Sau này em mãi mãi ở đây, hai ta một giường, đừng rời đi, được không?" Lời này nói đủ tha thiết.
Dư Bảo Nguyên ở trong chăn ho khan một tiếng: "Đồng ý với anh là đồng ý với anh, hỏi hỏi hỏi, anh là máy lặp lại à?" Cố Phong cười cười: "Mỗi một lần nghe thấy đáp án khẳng định của em, trong lòng tôi lại kích động một lần."
"Đồ đáng ghét," Cả người Dư Bảo Nguyên quấn chăn, giống con sâu to cử động hai cái, bỗng nhiên nửa ngồi dậy, liếc Cố Phong, "Cái đó, là ngủ một giường, nhưng ......chuyện kia ......"
"Chuyện nào?" "Chính là ......"
Trong lòng Cố Phong đã rõ, nhưng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ta-sinh-con-cho-tong-tai/1496398/chuong-210.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.